"Tư tiên sinh, anh đừng nhìn cậu ta nữa." Sở Quân Liệt nhìn thẳng vào mắt tư Vân Dịch, nói một cách nghiêm túc, "Cậu ta thật sự rất xấu."
Gương mặt Tư Vân Dịch bị Sở Quân Liệt giữ lấy bằng cả hai tay. Nhìn dáng vẻ đầy chán ghét khi cậu đối diện với Mạc Hệ Châu, anh không khỏi khựng lại.
Mặc dù Mạc Hệ Châu đã từng chỉnh sửa gương mặt nhưng trước đó ngũ quan của cậu ta vốn không tệ, gương mặt thon dài, đường nét mượt mà, mang theo vẻ đẹp có phần mềm mại.
Huống hồ, dù trong sách hay trong mơ, Mạc Hệ Châu vẫn là người yêu định mệnh của Sở Quân Liệt. Nhưng lúc này, vẻ mặt của cậu lại chẳng có chút thiện cảm nào, chỉ thấy lông mày nhíu lại, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Cấp dưới bên cạnh đưa tay xoa trán, quay đầu giả vờ như không nhìn thấy gì.
Sếp ghen dữ thật, giám đốc Tư chỉ mới nghiêm túc nhìn vài tấm ảnh của Châu Khê Mạc trước khi phẫu thuật mà sếp đã gắt lên rồi.
Tư Vân Dịch chăm chú nhìn Sở Quân Liệt trước mặt, ngũ quan cậu sắc sảo rõ nét, sống mũi cao gần nối như liền với xương chân mày, môi mỏng viền rõ, quả thật rất thu hút.
Cảm nhận được ánh mắt người kia đang dừng trên mặt mình, ánh mắt Sở Quân Liệt đen láy, hơi ngẩng đầu lên.
"Em là người đẹp nhất." Giọng Tư Vân Dịch nhẹ nhàng, cúi xuống khẽ chạm môi vào giữa chân mày cậu.
Sở Quân Liệt lập tức nhướn mày, khóe môi cố kìm lại không cong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842683/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.