Xong đời rồi.
Sở Quân Liệt cúi đầu nhìn hơi nước bốc lên từ ly nước, khuôn mặt vẫn còn hơi nóng.
h*m m**n của con người thật sự là vô tận. Sở Quân Liệt từng đọc một câu chuyện thần thoại, trong lòng còn chế giễu kẻ bay về phía mặt trời để rồi đôi cánh làm bằng sáp và lông vũ tan chảy, rơi xuống biển mà chết. Giờ xem ra, cậu cũng chẳng hơn gì.
Nếu không phải Tư tiên sinh giúp cậu tỉnh táo lại, có lẽ cậu đã làm ra những chuyện hoang đường hơn nữa.
Sở Quân Liệt áy náy đóng vòi nước nóng, bưng ly nước đi về phía phòng ngủ, nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của mình, e rằng tâm trạng Tư tiên sinh lúc này chắc chắn không vui vẻ gì.
Eo và lưng Tư Vân Dịch có chút tê mỏi, anh khẽ đổi tư thế dựa vào đầu giường, giây tiếp theo đã thấy Sở Quân Liệt cúi đầu, ngoan ngoãn bưng ly nước bằng cả hai tay đưa tới.
Tư Vân Dịch không nhận ly nước, Sở Quân Liệt liền cúi đầu đứng im, thỉnh thoảng ngước mắt lén nhìn Tư tiên sinh, trong mắt tràn đầy vẻ hối lỗi và xấu hổ.
Biểu hiện vừa rồi của Sở Quân Liệt thật sự nên bị đứng phạt để suy nghĩ một lát. Tư Vân Dịch khẽ cụp mắt, thấy Sở Quân Liệt chân trần đứng trên sàn nhà. Lúc nãy đi rót nước, cậu vội vã không khoác áo, đến giày cũng chưa kịp xỏ.
Tư Vân Dịch liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay ở đầu giường, nhìn tần suất Sở Quân Liệt lén nhìn mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842689/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.