🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trước cổng trường tiểu học công lập, các phụ huynh xếp hàng cầm thẻ đón trả để đón con mình về nhà.

 

Học sinh khối thấp tuổi còn nhỏ, nhà trường quy định học sinh lớp một và lớp hai bắt buộc phải có phụ huynh đưa đón.

 

Một nhóm học sinh đeo cặp sách nhỏ xếp hàng ngay ngắn theo yêu cầu của giáo viên, còn phụ huynh thì đứng xếp hàng ngoài cổng, cách một tấm hàng rào gọi tên con mình.

 

Tư Bắc Kỳ thò đầu nhìn ra ngoài một cái rồi cúi đầu lấy sách Toán từ trong cặp ra, rút một cây bút chì, chọn một bài toán mua táo và lê, cắn đầu bút tập trung tính toán.

 

Giữa đám trẻ đang nôn nóng muốn về nhà, nhóc Kỳ ôm sách làm toán như vậy trông vô cùng nổi bật. Phụ huynh ngoài cổng đều nhìn sang, ngay cả giáo viên cũng không nhịn được mà liếc thêm vài lần.

 

Tư Bắc Kỳ là một học sinh khiến cô giáo có ấn tượng, nửa học kỳ trước vừa chuyển từ một trường quý tộc sang, người nhỏ con nhưng lanh lợi, nói chuyện lại rất ngoan ngoãn. Tuy nhiên thành tích thi cử chỉ ở mức trung bình trong lớp.

 

Gần đây hình như nhà nhóc có chút thay đổi, lâu rồi không thấy cha mẹ đến đón nhưng thái độ học tập lại tích cực hẳn lên, nhất là môn Toán.

 

Trong lớp có mấy đứa trẻ đang đùa nghịch, phụ huynh ngoài cổng quát con mình, chỉ tay về phía cậu bé đang chăm chỉ giải toán.

 

"Đừng nghịch nữa! Nhìn bạn cùng lớp con đang làm gì kìa, con cũng mau lấy sách ra xem lại đi!"

 

Lũ trẻ đang đùa nghịch liếc nhìn Tư Bắc Kỳ một cái, hừ nhẹ vài tiếng tỏ vẻ không phục.

 

"Mẹ, bài đó con biết làm từ lâu rồi! Cậu ấy thi còn chẳng cao điểm bằng con!"

 

Nghe thấy tiếng bạn học, Tư Bắc Kỳ ấm ức ngẩng đầu nhìn học sinh giỏi trong lớp một cái rồi cắn răng, càng chăm chú giải bài toán hơn.

 

Tuy c** nh* đã đồng ý giới thiệu đối tượng cho nhóc nhưng không đảm bảo sẽ thành công, vì vậy phần còn lại phải tự mình cố gắng!

 

Muốn cưới được vợ như chú nhỏ thì bản thân phải lợi hại như c** nh* mới được! Nhóc từng thấy cậu đi mua rau, tính toán vừa nhanh vừa chuẩn, lúc chủ hàng còn chưa kịp phản ứng đã ép được giá, tính xong tiền rau lại còn được tặng thêm một nắm rau thơm.

 

Tư Bắc Kỳ "hì hục" giải xong bài toán mua táo, trên mặt hiện rõ nụ cười đắc ý rồi tiếp tục làm bài tiếp theo.

 

Hàng đợi đón học sinh ngày càng ngắn, Tư Bắc Kỳ ban đầu đứng ở phía trước, nhưng lần lượt các bạn phía sau đều đã được đón đi, còn nhóc vẫn chưa được gọi tên.

 

"Tư Bắc Kỳ, cha mẹ cậu không cần cậu nữa à ~" Một bạn học cố tình thì thầm bên tai cậu.

 

Tư Bắc Kỳ liếc bạn một cái, ưỡn ngực nói, "Cha mẹ tớ đi du lịch nước ngoài rồi, cậu thật là trẻ con!"

 

Đứa trẻ kia sững người, nhìn cậu bé thấp hơn mình một chút, chớp mắt mấy cái mà không biết đáp thế nào.

 

"Lớp bên cũng có bạn nói cha đi nước ngoài công tác, thật ra là cha mẹ bạn ấy ly hôn lâu rồi." Một đứa khác chen vào, bênh vực bạn mình.

 

"Cậu mới là trẻ con ấy, bác tớ là lãnh đạo cấp cao của công ty lớn, tớ biết nhiều lắm!"

 

"Chú nhỏ với c** nh* của tớ đều là chủ tịch!" Tư Bắc Kỳ ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, "Tớ còn biết nhiều hơn cậu!"

 

"Bác tớ có rất nhiều sách!" Đứa trẻ kia không chịu thua.

 

"Chú nhỏ tớ cũng có rất nhiều sách!" Tư Bắc Kỳ dang tay làm động tác minh họa thật lớn, "Có một giá sách to như này, toàn là sách!"

 

"Bác tớ kiếm được rất nhiều tiền trong một năm, còn nhiều hơn cả sách nhà chú nhỏ cậu!"

 

"Chú nhỏ tớ kiếm được còn nhiều hơn! Ngay cả tiền của c** nh* cũng là của chú nhỏ tớ!"

 

"Bác tớ đẹp trai!"

 

"c** nh* tớ còn đẹp hơn!"

 

......

 

Khi Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt tới cổng trường liền thấy Tư Bắc Kỳ đang ôm sách Toán, cãi nhau với một đứa trẻ khác đến đỏ mặt tía tai.

 

"Bác tớ đeo một cái đồng hồ mấy triệu!"

 

"c** nh* tớ đeo một chiếc nhẫn thôi cũng mấy chục triệu!"

 

"Tư Bắc Kỳ, cậu nói xạo! Cậu biết sau một chục triệu là bao nhiêu số 0 không?!"

 

"Tớ không xạo! Một chục triệu là... là..."

 

Tư Bắc Kỳ cúi đầu bắt đầu đếm bằng ngón tay, Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt thì đưa thẻ đón học sinh cho giáo viên đứng cạnh.

 

"Tư Bắc Kỳ, người nhà em đến rồi." Cô giáo bước lên gọi Tư Bắc Kỳ.

 

Tư Bắc Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy đứng trước cổng không phải là tài xế mà là chủ nhỏ và c** nh* thì lập tức cười tươi như hoa, quay đầu nhìn bạn học, tự hào giơ tay lên khoe.

 

"Chú nhỏ tớ là người đẹp trai nhất!"

 

Đám trẻ ngẩng đầu lên, ngây người nhìn hai người đàn ông trước mặt đẹp đến mức như bước ra từ tranh vẽ, không biết nên dùng từ gì để miêu tả.

 

Cô giáo nắm tay Tư Bắc Kỳ, dẫn nhóc ra cổng trao lại cho người nhà.

 

"Làm phiền cô giáo rồi." Sắc mặt của Tư Vân Dịch bình thản, còn Sở Quân Liệt nhướn mày tiến lên, một tay nhấc bổng Tư Bắc Kỳ vác lên vai trái.

 

"Oa!" Mấy đứa trẻ nhỏ nhìn nhóc bị vác lên vai, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

 

Cô giáo nhìn cách hai người đón trẻ, định nói lại thôi, rồi quay sang phản ánh tình hình mấy ngày gần đây của Tư Bắc Kỳ.

 

"Dạo gần đây Bắc Kỳ rất chăm học, thái độ học tập cũng tiến bộ rõ rệt, đặc biệt là môn Toán. Mong phụ huynh có thể phối hợp cùng nhà trường để giúp con ngày càng tốt hơn."

 

"Cảm ơn cô giáo đã vất vả." Tư Vân Dịch khẽ gật đầu đáp lại.

 

Tư Bắc Kỳ vểnh tai lắng nghe, vừa nghe cô giáo khen mình liền vui ra mặt. Cuối cùng cũng đếm đủ số ngón tay, nhóc ngồi trên vai Sở Quân Liệt, đắc ý quay sang nói với bạn học.

 

"Mười triệu là bảy số 0 nhé!"

 

Đám trẻ cùng nhau thò đầu ra nhìn Tư Bắc Kỳ được vác lên vai rồi nhét vào chiếc xe đẹp đẽ bên cạnh, ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ.

 

Suốt quãng đường về nhà, Tư Bắc Kỳ vui không tả xiết, nhóc ngồi giữa chú nhỏ và c** nh*, hồn nhiên hát mấy bài đồng dao mới học, giọng lệch tông nhưng đầy nhiệt huyết.

 

Sở Quân Liệt đưa tay vuốt mặt, ôm nhóc sang một bên rồi sát lại gần Tư Vân Dịch, nhân tiện giúp anh che tai.

 

Mấy ngày liền, buổi sáng tài xế đưa Bắc Kỳ đến trường, Tư Vân Dịch được Sở Quân Liệt đưa đến công ty, hai người lại dính nhau trong văn phòng một lát rồi Sở Quân Liệt mới chịu rời đi.

 

Buổi chiều, tài xế lại đến đón trước ở công ty của Sở Quân Liệt rồi mới sang công ty của Tư Vân Dịch, sau đó cả hai cùng đi đón Bắc Kỳ tan học.

 

Tư Bắc Kỳ cực kỳ thích việc cậu của nhóc vác nhóc lên vai như bao tải rồi mang đi, khiến lũ bạn trong lớp nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Sau đó lại bị "nhét" vào xe, cảm giác thật oai phong.

 

Buổi tối, Sở Quân Liệt cùng Liệt Phong phụ trách dạy học cho Bắc Kỳ. Tiếng gào của Sở Quân Liệt và tiếng sủa của Liệt Phong đan xen nhau. Bắc Kỳ thì với ánh mắt ngây thơ vô tội, cố gắng nhồi nhét kiến thức vào đầu. Kết quả là điểm Toán bắt đầu có tiến bộ.

 

Mỗi tối, Sở Quân Liệt đều phải nhào vào lòng Tư Vân Dịch để "hồi máu", cần anh hôn hôn dỗ dành, tránh để bị tức tới mức đột quỵ vì dạy học.

 

Sự vất vả của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch đều để trong lòng, ghé tai nói nhỏ vài lời hứa hẹn "giải thưởng hậu hĩnh".

 

Vừa nghe thấy phúc lợi của Tư tiên sinh, khóe miệng Sở Quân Liệt lập tức nở toét đến tận mang tai. Mỗi tối trước khi ngủ, cậu đều mong Bắc Kỳ sớm dọn ra riêng.

 

Bắc Kỳ ở nhà chú nhỏ một tháng, càng lúc càng ngoan ngoãn, được cô giáo khen ngợi, ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè trong lớp khiến nhóc cảm thấy mình là "học sinh chất nhất lớp"!

 

Ban đầu, nhóc mong cha mẹ sớm về mang đồ ngon cho mình. Nhưng giờ, nhóc bắt đầu không muốn rời đi nữa.

 

Mỗi đêm, nhóc Kỳ đều lẩm nhẩm cầu nguyện, "Cha mẹ ơi, chơi thêm vài ngày nữa đi, đừng về sớm quá."

 

Một tuần sau, vào buổi tối, Tư Vân Dịch nhận được cuộc gọi từ Tư Vân Thiên, nói rằng họ đã đặt vé máy bay, dự kiến ngày mai sẽ về.

 

Sở Quân Liệt nằm trong lòng Tư tiên sinh, áp đầu vào ngực anh, nghe thấy tiếng trong điện thoại liền mở to mắt đầy phấn khích.

 

Sáng hôm sau, Bắc Kỳ ngồi vào chỗ ăn sáng, phát hiện c** nh* hôm nay vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn nhóc cũng dịu dàng một cách lạ thường.

 

"Ăn nhiều chút." Sở Quân Liệt dùng đũa gắp một cuộn trứng rán lớn bỏ vào bát nhóc.

 

Bắc Kỳ sững sờ nhìn cậu mình, lại nhìn cuộn trứng trong bát, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

 

Thật ra c** nh* cũng không tệ.

 

Dù ngày nào cũng mắng nhóc nhưng cũng đến đón nhóc tan học, biết nấu ăn, còn có một người vợ là chú nhỏ cực kỳ ngầu nữa chứ!

 

Quan trọng nhất là cậu nhóc còn hứa giới thiệu người yêu cho nhóc!

 

"Chú nhỏ, c** nh*." Nhóc Kỳ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như nho đen nhìn hai người, biểu cảm nghiêm túc.

 

"Sau này cháu sẽ báo hiếu hai người!"

 

Tư Vân Dịch hơi sững người, Sở Quân Liệt thì suýt phun cả ngụm sữa đậu nành ra ngoài.

 

"Cha mẹ, còn cả chú nhỏ và cậu nữa, cháu sẽ báo hiếu công bằng như nhau." Gương mặt nhóc Kỳ tràn đầy nghiêm nghị.

 

"Nếu cháu kiếm được ba nghìn, cháu sẽ cho cha mẹ một nghìn, chú nhỏ với cậu một nghìn, còn lại một nghìn để mua đồ ăn vặt cho mình. Cháu sẽ tiết kiệm để tặng cho vợ tương lai nữa.

 

Tóm lại, cháu có miếng thịt nào, nhất định..."

 

"Thì cháu tự uống nước canh đi nhé!" Sở Quân Liệt vội ngắt lời, "Vợ cậu còn lâu mới đến lượt cháu nuôi!"

 

Bắc Kỳ nghẹn lời, ấm ức nhìn sang chú nhỏ.

 

"Tấm lòng báo hiếu rất đáng khen." Tư Vân Dịch mỉm cười, cũng gắp thêm một cuộn trứng vào bát Bắc Kỳ, "Nhớ chú ý thời gian, đừng đi học trễ."

 

Bắc Kỳ há miệng ăn bữa sáng, trước khi đi còn tranh thủ ăn thêm vài miếng, hai má phồng lên, vừa đeo cặp sách vừa chạy ra cửa bấm thang máy.

 

Tư Vân Dịch mặc vest màu nhạt cùng Sở Quân Liệt theo sau, Sở Quân Liệt xách cặp tài liệu giúp Tư tiên sinh, dặn Liệt Phong trông nhà rồi đóng cửa cẩn thận.

 

Ba người cùng bước vào thang máy, Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt đứng hai bên Bắc Kỳ, nắm tay nhóc.

 

Từ cửa nhà đến bãi đỗ xe, nhóc Kỳ vô cùng vui vẻ, nhóc đung đưa tay hai bên như đánh đu tới gara.

 

"Chú nhỏ, c** nh*, chiều gặp lại nhé!" Trước khi lên xe, nhóc Kỳ vẫn còn lưu luyến vẫy tay nói "Chiều nhớ đến đón cháu nha!"

 

Vừa nghe câu đó, Sở Quân Liệt càng cười vui vẻ hơn.

 

Nhìn tài xế lái xe rời đi, Sở Quân Liệt mở cửa xe, để Tư tiên sinh lên trước, sau đó nhanh chóng vòng qua ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

 

"Tư tiên sinh, chiều nay tụi mình ăn mừng một chút được không?" Tâm trạng của Sở Quân Liệt lúc này rõ ràng là vừa nhẹ nhõm vừa vui vẻ.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc không còn phải kèm bài cho nhóc Kỳ nữa, có thể chính chính đáng đáng thân mật với Tư tiên sinh ở nhà, Sở Quân Liệt liền muốn ngửa mặt lên trời mà cười to.

 

Tư Vân Dịch nhìn dáng vẻ của Sở Quân Liệt, không hiểu sao lại nhớ tới lúc dắt cậu rời khỏi chùa, những vị sư khi ấy trông nhẹ nhõm thấy rõ, như thể chỉ hận không thể đánh trống gõ chiêng tiễn cậu đi cho nhanh.

 

"Muốn ăn mừng thế nào?" Tư Vân Dịch khẽ cong môi.

 

"Thì là..." Tai Sở Quân Liệt hơi đỏ lên, lén nhìn Tư tiên sinh một cái qua gương chiếu hậu, ngay cả má cũng hơi ửng hồng.

 

"Đống đồ của em... cũng phải mặc thử một bộ chứ..." Giọng Sở Quân Liệt trầm thấp, mang theo từ tính gợi cảm, lái xe ra khỏi gara.

 

"Có một cái đuôi cá màu đen... chắc chắn anh chưa từng thấy."

 

Tư Vân Dịch im lặng hai giây, tưởng tượng sơ qua cảnh đó rồi đưa tay nhẹ nhàng vén sợi dây kính ra sau tai.

 

Đúng là chưa từng thấy thật.

 

Sở Quân Liệt lén quan sát Tư tiên sinh qua gương chiếu hậu, thấy ánh mắt anh khẽ xao động, tim cậu liền nóng ran cả lên.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.