Hai người giống như đang vụng trộm, cố gắng giảm thiểu mọi tiếng động, ngay cả giọng nói cũng hạ xuống thật thấp.
"Tư tiên sinh, em nhớ anh quá..."
"Tư tiên sinh, hôn em thêm cái nữa..."
"Tư tiên sinh..."
Sở Quân Liệt áp môi bên tai Tư Vân Dịch, hơi thở phả ra không ngừng khiến người ta ngứa ngáy. Tư Vân Dịch nghiêng mặt, khẽ hôn lên cổ Sở Quân Liệt, để lại một nụ hôn trên yết hầu đang chuyển động của cậu.
Hơi thở của Sở Quân Liệt càng thêm nóng rực, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm đầy sao.
Một màn "giao lưu sâu sắc", âm lượng được đè xuống mức tối thiểu. Khi rót nước cho Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt bỗng nhớ ra gì đó, cậu quay lại khoác áo ngủ rồi nhẹ nhàng rón rén ra ngoài.
Đèn đầu giường vẫn bật sáng, Tư Vân Dịch dựa vào đầu giường uống nước. Sở Quân Liệt gối đầu vào lòng anh nhà, ôm lấy eo Tư tiên sinh, dính người vô cùng.
"Khi nào họ mới về vậy?" Sở Quân Liệt có chút tủi thân, việc giảng bài toán cho nhóc Kỳ chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng hơn là không thể cùng Tư tiên sinh thân mật bất cứ lúc nào trong nhà.
"Có lẽ còn nửa tháng nữa." Tư Vân Dịch một tay cầm cốc nước, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng và vai Sở Quân Liệt.
Đường nét cơ bắp của Sở Quân Liệt vừa đẹp lại sờ rất thích.
"Mỗi lần nhìn thấy nhóc đó, điều duy nhất khiến em thấy vui chính là nó không phải con của tụi mình." Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842695/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.