Rất hiếm khi Tư Vân Dịch có suy nghĩ "người này chắc là hết thuốc chữa rồi".
Thế nhưng, nhìn Sở Quân Liệt trước mắt với đôi mắt ngập tràn khát vọng, suy nghĩ ấy trong đầu anh không ngừng được khắc sâu thêm lần nữa.
Thấy Tư tiên sinh bỗng im lặng, Sở Quân Liệt chớp mắt, do dự mở miệng, "Thật ra... chừa lại một chút thể lực cũng được, em có thể đi rót nước cho Tư tiên sinh."
Tư Vân Dịch khẽ mỉm cười, chậm rãi buông tay Sở Quân Liệt ra, rút điện thoại, bấm dãy số mà ngày nào anh cũng thử gọi một lần.
"Triệu chứng của em hơi nghiêm trọng, để giáo sư Bạch khám qua một chút đi."
Mắt Sở Quân Liệt hơi động, cậu biết giáo sư Bạch không có thói quen dùng di động, có khi cả mười ngày nửa tháng mới mở máy một lần.
Nghe tiếng nhạc chờ vang lên trong điện thoại của Tư tiên sinh, Sở Quân Liệt giơ tay ôm eo người trước mặt, rúc vào cọ cọ, hôn khẽ lên vành tai bên kia của Tư tiên sinh, diễn ra dáng vẻ như triệu chứng sắp tái phát.
"Tư tiên sinh, hôn em đi." Sở Quân Liệt vành tai ửng đỏ, giọng nói dịu dàng đầy thân mật.
"Alo, là Vân Dịch à?" Cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói trầm ổn, chậm rãi của giáo sư Bạch.
Sở Quân Liệt đang ôm lấy Tư tiên sinh lập tức khựng lại, tư thế giữ nguyên, không dám nhúc nhích.
"Là em, thưa thầy." Tư Vân Dịch cúi mắt nhìn chú chó lớn đang quấn lấy mình, trong đáy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842714/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.