🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong sân nhà họ Sở, ông Sở nhìn chậu hoa ngọc trâm cánh trắng trước mặt không thể vượt qua mùa đông, ông chống gậy, dáng lưng còng xuống, đôi mày rậm đã bạc trắng, cả người như già đi hơn chục tuổi.

 

"Trồng thêm mấy bụi hoa khác đi." Ông Sở cất giọng khàn khàn, người quản gia phía sau vội vàng bước lên, đỡ lấy ông chủ già, dìu ông đi qua đoạn sân này.

 

"Lão gia, mảnh đất đó ẩm thấp lại ít nắng, có trồng loại hoa nào cũng khó mà sống được." Quản gia liếc nhìn đám vệ sĩ xung quanh.

 

"Cũng phải." Ông Sở đưa mắt theo ánh nhìn của quản gia, thấy đám vệ sĩ mà cháu trai mình phái tới "bảo vệ" ông, sắc mặt không khỏi hiện rõ vẻ cay đắng.

 

Nhà họ Sở vốn là của ông, vậy mà lại bị chính cháu trai ép buộc giao lại quyền lực, rồi còn bị cháu trai giam lỏng. Nghe nói Sở Quân Liệt đã tiến hành cải cách mạnh tay đối với sản nghiệp nhà họ Sở, ông không cần nghĩ cũng biết bên ngoài đang chửi rủa kịch liệt đến thế nào.

 

"Về thôi." Ông Sở có phần mỏi mệt, chống gậy đi về phòng, quản gia vừa dìu ông đi, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

 

"Ông Sở."

 

Ông Sở ngẩng đầu, nhìn thấy chàng trai trẻ trước mặt.

 

Cậu trai này là một trong số những đứa trẻ mà ông từng tài trợ ở trại trẻ mồ côi từ hơn mười năm trước, sau khi học hành xong thì về làm việc ở nhà họ Sở. Ông thấy cậu ta làm việc chắc chắn, có đầu óc kinh doanh, tính cách lại tốt nên đã giới thiệu cho cháu trai mình.

 

Nhưng giờ đây...

 

"Có chuyện gì thế, Hệ Châu?" Ông Sở thấy Mạc Hệ Châu bước vội liền lên tiếng hỏi.

 

"Ông Sở, cháu... chỉ đến thăm ông một chút." Mạc Hệ Châu liếc mắt nhìn đám vệ sĩ xung quanh, ông Sở lập tức hiểu ra, khẽ vẫy tay gọi cậu ta lại.

 

"Ông vừa pha ít trà mới, vào đây nếm thử xem sao."

 

Mạc Hệ Châu nhấc chân bước theo ông cụ vào phòng.

 

Hai người ngầm hiểu nhau, hàn huyên vài chuyện lặt vặt, nhân lúc sai quản gia đi pha thêm nước, Mạc Hệ Châu hạ thấp giọng, nhanh chóng quan sát bốn phía, ánh mắt đầy cảnh giác.

 

"Ông Sở, ông có nghe nói chuyện Sở Quân Liệt làm gần đây không?"

 

Ông Sở nâng tách trà, nhìn người thanh niên đối diện, khẽ cười khổ.

 

"Ông bị giam lỏng ở đây, đến cửa còn không được bước ra, cháu nghĩ xem ông có thể biết gì?"

 

"Ông Sở, Sở Quân Liệt càng ngày càng quá đáng. Con út nhà họ Chu chỉ vì say rượu, trong tiệc rượu buột miệng nói vài câu rằng anh ta chẳng khác gì lúc bé, tàn bạo độc đoán, thế mà Sở Quân Liệt lập tức ra tay với nhà họ Chu. Bây giờ còn liên tục gây thù khắp nơi." Mạc Hệ Châu lo lắng nhìn chăm chăm ông cụ trước mặt.

 

"Ông Sở, ông là ông nội của anh ta, giờ chỉ có ông mới có thể kiềm chế anh ta."

 

Ông Sở nhíu mày chặt, chăm chú nhìn chén trà trước mặt, không nói được câu nào.

 

Mạc Hệ Châu nhìn chăm chăm người duy nhất còn có thể ngăn cản Sở Quân Liệt trước mắt nhưng lại chỉ thấy sự bất lực đến rệu rã của tuổi già trong mắt ông cụ.

 

"Cháu nhận được một số tin tức." Mạc Hệ Châu lộ rõ vẻ đau khổ, "Có một nhóm người từng bị Sở Quân Liệt hãm hại, họ đang bí mật thành lập một tổ chức chống lại nhà họ Sở. Họ muốn tập hợp lực lượng để tiêu diệt nhà họ Sở, trả thù những gì Sở Quân Liệt đã gây ra. Người đầu tiên bị vạ lây... chính là những người xung quanh anh ta, như ông và cả cháu nữa."

 

"Ông sống... cũng đủ lâu rồi." Ông Sở chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra khu vườn ngoài cửa sổ.

 

"Thật ra, ông đã đoán được sớm muộn cũng sẽ có ngày này, chỉ là bản thân trước kia không muốn thừa nhận mà thôi."

 

"Ý ông là..." Mạc Hệ Châu cau mày.

 

"Khi Quân Liệt còn nhỏ, nó từng làm rất nhiều chuyện quá đáng, ông đã đưa nó đi khám bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói với ông, Quân Liệt là một người mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội bẩm sinh." Ông cụ cười chua chát.

 

"Khi đó ông không chịu tin, chỉ nghĩ đứa nhỏ bị kích động vì mất cha mẹ, chỉ cần trưởng thành, mọi thứ rồi sẽ khá hơn."

 

"Bây giờ nhìn lại, là ông đã sai rồi." Ông Sở yên lặng nhìn khung trời ngoài cửa sổ.

 

Ánh mắt Mạc Hệ Châu khẽ dao động, như thể nhớ đến một ký ức đau lòng. Trong mắt cậu ta hiện lên cảnh tượng của vụ tai nạn xe hôm đó, bất giác cúi nhìn đôi tay từng thấm đẫm máu người kia.

 

"Nếu như anh ấy còn sống... thì tốt biết mấy."

 

"Ai còn sống?" Ông Sở nghe thấy Mạc Hệ Châu thì thầm.

 

Mạc Hệ Châu bừng tỉnh từ ký ức, nhìn ông Sở phía đối diện mới phát hiện mình vừa lỡ miệng.

 

"Là một bác sĩ tâm thần rất giỏi." Mạc Hệ Châu không thể tránh câu hỏi của ông cụ, đành phải đáp đại khái.

 

"Rất giỏi sao?" Ánh mắt ông cụ thoáng dừng lại, hiện lên một tia hy vọng, "Cậu ấy tên gì? Giờ đang ở đâu?"

 

Mạc Hệ Châu cố nén nỗi đau trong mắt, gượng cười với ông cụ.

 

"Anh ấy tên là Tư Vân Dịch... đã mất rồi."

 

Tia hy vọng trong mắt ông Sở lập tức lụi tắt không còn.

 

"Cho dù anh ấy còn sống cũng chưa chắc chịu giúp đỡ Sở Quân Liệt." Mặc dù nói vậy, nhưng khi nghĩ tới khuôn mặt người đó, nụ cười của anh, khoé môi Mạc Hệ Châu cũng bất giác cong lên.

 

"Anh ấy là người của nhà họ Tư ở Ninh Thành."

 

Nhắc đến nhà họ Tư mà Sở Quân Liệt từng gả vào, ông Sở còn lạ gì nữa, chỉ một câu ấy thôi đã đủ dập tắt mọi hy vọng vừa lóe lên.

 

Cả hai im lặng hồi lâu, nhấp từng ngụm trà trước mặt, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn chim bay lướt qua ngoài cửa sổ.

 

×××

 

"Giám đốc Sở, hôm nay Mạc Hệ Châu đến tìm lão gia." Một vệ sĩ bước vào phòng làm việc trong biệt thự, tay cầm một tập tài liệu, cúi gằm đầu không dám ngẩng lên.

 

"Đưa đây." Giọng nói trầm thấp vang lên, vệ sĩ lập tức bước tới, tiến đến bên bàn, hai tay dâng tập tài liệu ghi lại cuộc nói chuyện của hai người kia.

 

Tập hồ sơ bị lấy đi khỏi tay, vệ sĩ vẫn cúi đầu, chỉ thấy đôi giày da đen của giám đốc Sở giẫm lên lưng một người đàn ông mập mạp đang bị trói chặt dưới gầm bàn.

 

Người đàn ông mập bị trói như cái bánh chưng, đầu ngón tay do máu lâu không lưu thông đã chuyển sang tím đen, gương mặt nghẹn đến tím tái, miệng bị dán chặt bằng băng dính, không phát ra nổi tiếng động nào.

 

Trong phòng làm việc im phăng phắc, chỉ có tiếng lật giấy vang lên từng nhịp đều đều.

 

Vệ sĩ âm thầm tính toán thời gian giám đốc Sở cần để đọc xong tài liệu, lặng lẽ đếm ngược trong đầu, lặp đi lặp lại nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng đặt tập tài liệu xuống.

 

Cuối cùng, anh ta lấy hết can đảm cẩn trọng ngẩng đầu, thấy người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế da đen đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phần cuối của tài liệu.

 

"Người nhà họ Tư..."

 

Vệ sĩ nghe giọng nói của hắn chậm rãi vang lên, như thể mấy chữ ấy đang bị đông cứng trong băng lạnh.

 

Trước khi tới, anh ta đã chuẩn bị kỹ, anh ta nhanh chóng lấy phần tài liệu còn lại về người nhà họ Tư kia ra tóm tắt ngắn gọn.

 

"Người kia tên là Tư Vân Dịch, khá có tiếng ở Ninh Thành, từng là bác sĩ tâm lý, sau gia nhập ban điều hành của nhà họ Tư. Vì ra tòa làm chứng mà đắc tội với một nhà tài phiệt ở Ninh Thành. Trước khi anh gia nhập nhà họ Tư, anh ta đã ra nước ngoài du lịch dài ngày.

 

Sau khi ông cụ Tư qua đời, anh ta thừa kế phần lớn cổ phần của gia tộc, nhưng sau đó lại gặp tai nạn xe và qua đời."

 

Sở Quân Liệt lạnh nhạt đặt tài liệu xuống, nhìn sang tập hồ sơ về người nhà họ Tư do vệ sĩ sắp xếp.

 

Trang đầu tiên là ảnh thẻ hai inch của người đàn ông ấy, ánh mắt Sở Quân Liệt dừng lại, lông mày khẽ nhíu.

 

Lúc còn ở Ninh Thành, hắn từng thấy người này trên TV. Rõ ràng chỉ là thoáng qua, vậy mà không hiểu sao Sở Quân Liệt vẫn còn nhớ rõ đến tận bây giờ.

 

Có thể là vì... vẻ ngoài và khí chất người ấy quá nổi bật.

 

Cũng có thể là vì lúc đó đang mơ màng xem TV thì bị bà già kia vụt cho một gậy.

 

Thì ra anh ấy tên là Tư Vân Dịch.

 

Sở Quân Liệt lật tiếp hai trang sau, thấy sau khi hắn khôi phục ký ức không lâu, người này đã gặp tai nạn và qua đời khi trên đường trở về Ninh Thành.

 

Cái kết ấy, dường như chẳng xứng với một đời rực rỡ như vậy.

 

Sở Quân Liệt đặt hồ sơ xuống, nhìn chằm chằm tấm ảnh thẻ kia, hồi lâu không nói gì.

 

"Giám đốc Sở, tôi sẽ lập tức đi thu thập thêm tư liệu chi tiết hơn. Sáng mai nhất định giao tận tay cho anh." Vệ sĩ vô cùng biết ý.

 

Sở Quân Liệt khẽ gật đầu, cảm thấy "tấm đệm" dưới chân hơi không vững. Cúi mắt xuống thì thấy người đàn ông kia đã ngất lịm, hắn rút chân lại, lau nhẹ đế giày lên người gã rồi mới nhấc hẳn ra.

 

"Đưa cậu chủ nhà họ Chu xuống chăm sóc cho tốt. Nói với gã, nếu mai lại ngất thì nhà họ Chu cũng biến mất luôn đi."

 

Hai người lập tức bước tới, kéo người đàn ông bất tỉnh rời khỏi phòng làm việc, vệ sĩ cuối cùng cũng cúi đầu lặng lẽ rút lui.

 

Phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh. Sở Quân Liệt bước trên tấm thảm, ánh mắt lại vô thức liếc sang tập tài liệu trên bàn.

 

Tấm ảnh đó dường như có một loại sức hút khó tả, cứ như có thể kéo ánh nhìn người ta quay lại mãi.

 

Hắn lặng lẽ nhìn một lúc rồi mới nhận ra bản thân đang thất thần, hắn úp tập hồ sơ lại, định cầm tập tài liệu liên quan đến công ty thì thấy ánh đèn trong phòng chớp lóe.

 

Ngón tay đang cầm bút khựng lại, hắn theo phản xạ cảnh giác đứng lên. Ngay giây tiếp theo, cả căn phòng chìm vào bóng tối, đất trời đảo lộn, cảm giác mất trọng lực ập đến bất ngờ.

 

Sở Quân Liệt từng trải qua không biết bao nhiêu lần ám sát, nhưng loại trải nghiệm này là lần đầu tiên. Ánh sáng bất ngờ quét tới, hắn lập tức nghiêng mặt tránh đi, chờ ánh sáng dịu lại, quay đầu nhìn thì thấy một căn phòng xa lạ.

 

Nắng chiếu vào phòng, cửa sổ hơi hé, gió nhẹ thổi làm rèm mỏng lay động. Sở Quân Liệt cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng khi quay người, hắn nhìn thấy chiếc giường lớn giữa phòng và người đàn ông đang nhắm mắt yên giấc trên đó.

 

Nhìn khuôn mặt ấy, Sở Quân Liệt biết chắc mình đang mơ.

 

Một người đã chết vì tai nạn, không thể nào xuất hiện trong thế giới thật.

 

Nếu đã là mơ...

 

Sở Quân Liệt cúi xuống, cẩn thận quan sát gương mặt người đàn ông trước mắt.

 

Khác hẳn với hình ảnh từng thấy trên tivi hay trong ảnh chụp.

 

Làn da anh rất đẹp, hàng mi dài, Sở Quân Liệt nhìn mái tóc dài đen nhánh trước mặt, theo bản năng vươn tay chạm vào nhưng phát hiện tay mình xuyên thẳng qua gối.

 

Bên cạnh Tư Vân Dịch còn có dấu vết của người khác từng nằm ngủ, Sở Quân Liệt liếc nhìn hai chiếc gối trên giường, không rõ người từng nằm cạnh anh sẽ là kiểu người như thế nào.

 

Một học giả giống anh?

 

Hay là đồng nghiệp trong cùng một khoa?

 

Cánh cửa phòng sau lưng bất chợt mở ra, Sở Quân Liệt quay đầu, nhìn người trước mặt như thể đang soi gương, không khỏi khẽ nhíu mày.

 

Sao hắn lại mơ thấy chuyện như thế này?

 

Người trước mặt... rõ ràng là chính là hắn!

 

Sở Quân Liệt nhìn người đàn ông kia mặc tạp dề, ánh mắt thoáng lạc thần.

 

Trong giấc mơ, ánh mắt của Sở Quân Liệt kia ngập tràn ý cười, nhẹ chân nhẹ tay bước tới bên giường, cúi xuống hôn lên môi Tư Vân Dịch.

 

Sở Quân Liệt lùi lại hai bước, trân trân nhìn "mình" trong mộng hôn người đàn ông kia.

 

"Tư tiên sinh, bữa sáng làm xong rồi." Sở Quân Liệt trong giấc mơ vui vẻ hôn lên trán người đàn ông một lần nữa, Sở Quân Liệt theo bản năng nín thở, nhìn người vốn dĩ đã qua đời trong tai nạn giao thông kia chậm rãi mở mắt.

 

Ánh mắt Tư Vân Dịch lạnh nhạt, toàn thân toát ra khí chất lạnh lẽo xa cách, thế nhưng khi nhìn người mặc tạp dề trước mặt, ánh nhìn lại dịu xuống đôi chút.

 

"Quân Liệt, chào buổi sáng."

 

"Tư tiên sinh, chào buổi sáng!" Sở Quân Liệt trong mộng ngẩng đầu, ánh mắt đen láy sáng ngời.

 

Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch dịu dàng cúi đầu, hôn nhẹ lên trán "mình" trong mộng.

 

Mềm mại vô cùng.

 

Đây nhất định là mơ.

 

Sở Quân Liệt nhìn không rời mắt, hắn thấy Sở Quân Liệt trong mơ cười rạng rỡ, hạnh phúc.

 

Tư Vân Dịch rời giường đi vào phòng tắm, Sở Quân Liệt thấy "mình" cũng đi theo, cả hai như một cặp tình nhân đã bên nhau từ lâu, đi đâu cũng không rời nhau nửa bước.

 

Sở Quân Liệt trong mộng bóp kem đánh răng lên bàn chải, vòng tay ôm lấy Tư Vân Dịch từ phía sau, hôn nhẹ lên tai người yêu, Tư Vân Dịch không có chút kháng cự nào, người phía sau nghịch quá trớn thì chỉ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay dính một ít bọt kem trắng bôi lên mặt cậu.

 

Sở Quân Liệt ngẩn người nhìn, lồng ngực dấy lên một cảm xúc khó gọi thành tên.

 

Sau khi rửa mặt xong, Sở Quân Liệt lặng lẽ theo hai người bước vào phòng ăn.

 

"Gâu gâu!" Một tiếng sủa quen thuộc vang lên, Sở Quân Liệt ngoảnh đầu, thấy Liệt Phong đang nhìn chằm chằm về phía mình.

 

Trong giấc mơ, Liệt Phong chưa từng bị thương, đôi mắt vẫn còn nguyên vẹn, lông mượt bóng loáng, trông rất khỏe mạnh.

 

Liệt Phong nhìn hai người chủ trước mặt, đầu nghiêng nghiêng tỏ vẻ thắc mắc.

 

Ăn phải đồ giả nên hoa mắt rồi sao?

 

"Liệt Phong."

 

Sở Quân Liệt nghe Tư Vân Dịch gọi một tiếng, Liệt Phong lập tức không còn nghi hoặc nữa, nó nhanh chóng chạy đến, vẫy đuôi làm nũng bên cạnh Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt trong giấc mơ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.