Thấy đối phương bất ngờ ra đòn, Sở Quân Liệt nhanh chóng phản ứng lại, cậu lùi người về sau, một tay nhanh chóng đè lên mu bàn chân của Ngô Cố, ngón tay trượt dọc theo sườn chân anh, bất ngờ vung tay nhấc bổng chân tấn công của Ngô Cố lên.
Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của người trước mặt, Sở Quân Liệt liền buông cổ tay anh ra, thuận thế ôm luôn cả chân còn lại, bế bổng người dậy.
Để giữ thăng bằng, Ngô Cố buộc phải đưa tay chống lên vai người trước mặt, cúi đầu nhìn người huấn luyện viên vừa giành toàn thắng, phát hiện tâm trạng cậu hình như rất vui.
"Bảo anh học kỹ năng tự vệ, đâu phải học cho có lệ." Sở Quân Liệt siết chặt người trong lòng, cố làm ra vẻ nghiêm túc, "Anh như vậy, người khác sẽ dễ có cơ hội ra tay."
Ngô Cố im lặng hai giây, thử giãy khỏi vòng tay của Sở Quân Liệt nhưng hai chân lại bị cậu siết chặt hơn.
"Vậy thưa huấn luyện viên." Ngô Cố cúi mắt, khẽ nhắc nhở cậu về vai trò của mình, "Tôi nên làm gì mới đúng?"
Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang bị mình bế lên, đôi mắt sau gọng kính đen toát ra sự điềm tĩnh và trấn định, mang theo cảm giác như đang ở thế chủ động mà nhìn xuống người khác.
Cứ như tình huống hiện giờ chỉ là quá trình huấn luyện bình thường mà thôi.
Trong lòng Sở Quân Liệt dâng lên một cảm xúc khó diễn tả, xa lạ đến mức chính cậu cũng không rõ đó là gì, cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-re-van-nam-chu-xuong-tay-voi-ta-roi/2842728/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.