🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Ông chủ, đây là hóa đơn hôm nay, nhưng... không phải do trường yêu cầu."

 

Quản gia đưa hóa đơn mới trong ngày lên, ông Sở cúi đầu nhìn, thấy bên trên ghi "cành bạc hà giống", còn có hai phần cơm chay, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại.

 

"Ông chủ, sắp đến giờ cậu chủ tan học." Quản gia vừa dứt lời, chiếc xe đưa đón hai người cũng vừa dừng lại trước sân nhà họ Sở.

 

Khung cửa sổ gỗ được quản gia đẩy lên, ông Sở hơi thò đầu ra liền thấy cháu trai đang được một thiếu niên nắm tay dắt vào sân, khuôn mặt nhỏ tràn ngập nụ cười, còn không ngừng ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên kia.

 

"Anh Vân Dịch, nhà anh ở đâu vậy?"

 

"Ở Ninh Thành." Thiếu niên đáp với vẻ mặt ôn hòa.

 

"Anh Vân Dịch, Ninh Thành có vui không? Sau này anh có thể dẫn em đến đó chơi được không?"

 

Ông Sở thấy trong mắt cháu trai ánh lên niềm vui rực rỡ.

 

"Được." Thiếu niên đáp một cách tự nhiên, "Nhưng phải đợi em lớn thêm một chút đã."

 

"Anh Vân Dịch..."

 

Ông Sở lặng lẽ nhìn cháu trai mình, cứ một câu "anh Vân Dịch" lại một câu "anh Vân Dịch", lần đầu tiên cậu đeo ba lô cho tử tế, cũng là lần đầu sau khi tan học trở về không mang vẻ mặt ủ dột.

 

"Cậu chủ hôm nay... hình như rất vui." Trong mắt quản gia mang theo nét ngạc nhiên, đợi hai người khuất bóng mới không nhịn được lên tiếng.

 

"Không chỉ là vui." Ông Sở nghĩ tới cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người, khóe miệng không tự giác khẽ nhếch lên, trong mắt cũng không giấu được ý cười.

 

"Mới gặp ngày đầu tiên đã muốn chạy theo người ta rồi."

 

"Ông chủ, thiếu niên này đến rất kỳ lạ, nhưng ông lại rất tin tưởng cậu ấy, có phải là liên quan đến câu ám ngữ đó không?" Quản gia nhớ tới câu "đóa tuyết lan thứ ba" mà hôm qua mình từng thấy.

 

Câu đó... có ý nghĩa gì?

 

"Ý nghĩa câu đó, e là ông cũng không biết." Ông Sở nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ rời đi, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ.

 

"Chuyện đó xảy ra từ mấy chục năm trước, lần đầu tiên tôi đưa bà nhà tôi về ra mắt gia đình.

 

So với sự thấp thỏm của tôi, mẹ già tôi vừa nhìn đã ưng ý ngay người ấy, nghe tên bà ấy có chữ 'Lan' liền khen bà ấy đẹp như đóa tuyết lan.

 

Đến khi con trai tôi đưa con dâu tương lai về, bà ấy khi ấy đã bệnh nằm giường, không thể nói thành lời.

 

Tối hôm đó, tôi hỏi bà ấy thấy con dâu tương lai thế nào, bà ấy viết cho tôi một câu, 'đóa tuyết lan thứ hai', thế là tôi hiểu bà ấy hài lòng với đứa trẻ đó biết nhường nào.

 

Chuyện này ngoài tôi và bà nhà ra, không ai khác biết cả. Thằng bé nói mình là cháu rể kiếp trước của tôi, tôi đã kể cho thằng bé nghe câu chuyện ấy.

 

Vậy thì, tôi không có lý do gì để không tin thằng bé."

 

Nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ lúc nãy của cháu trai, khóe miệng ông Sở lại khẽ cong lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

 

"Có lẽ con trai con dâu tôi thật sự không yên lòng về Quân Liệt nên mới để đứa trẻ đó đến đây. Dù sao đi nữa, tôi sẽ thật lòng đối xử tốt với nó."

 

Bắt đầu lại cuộc sống học đường, chẳng mấy ngày sau, Tư Vân Dịch đã được chuyển vào lớp tốt nhất khối cuối cấp hai.

 

Áp lực thi vào cấp ba ở thủ đô lớn hơn Ninh Thành rất nhiều, trước kỳ thi tuyển sinh sẽ có ba đợt thi thử. Sau ba lần đó, Tư Vân Dịch nhận được thông báo, không cần tham gia kỳ thi chính thức, anh được tuyển thẳng vào trường trung học chất lượng tốt nhất ở thủ đô.

 

Dù không cần đến trường nữa, Tư Vân Dịch vẫn đưa Sở Quân Liệt đi học mỗi ngày, cho đến một hôm, khi anh dắt Quân Liệt tới trước cửa lớp liền thấy vài đứa trẻ trong lớp đang nở nụ cười mang theo chút ác ý.

 

Tư Vân Dịch lập tức ý thức được điều gì sắp xảy ra, anh kéo Sở Quân Liệt chưa vào lớp, cúi người bảo cậu đi siêu thị trong trường mua giúp anh một cây bút mực gel.

 

Sở Quân Liệt ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, đeo ba lô nhỏ chạy về phía siêu thị.

 

Tư Vân Dịch bước vào lớp học, nhìn hai ngôi mộ được vẽ trên bảng đen, cầm giẻ lau bảng, dùng sức xóa sạch dấu vết đó.

 

Mấy đứa nhỏ phát ra tiếng "xì", vẻ mặt mất hứng rõ ràng.

 

Tư Vân Dịch kiểm tra ngăn bàn của Sở Quân Liệt, ném hết đồ bên trong vào thùng rác, sau đó quay đầu nhìn mấy đứa trẻ kia, bước tới trước mặt chúng.

 

"Nhà các em có ai rất thương yêu các em không?" Tư Vân Dịch cúi người, đối diện với ánh mắt bọn trẻ, ánh mắt nghiêm nghị.

 

"Là ông bà cho các em tiền tiêu vặt, là cha mẹ hôn lên má các em, là người thân luôn chiều theo mọi yêu cầu của các em."

 

Vài đứa nhỏ lộ vẻ chột dạ, theo phản xạ tránh né ánh mắt anh.

 

"Khi họ bị vùi trong lòng đất lạnh lẽo, mãi mãi không thể cười với các em nữa, vĩnh viễn rời khỏi các em... Mà có người lại dùng nỗi đau đó để chế nhạo các em."

 

Tư Vân Dịch giơ tay, xoay đầu một đứa nhỏ lại, buộc nó phải nhìn anh.

 

"Cảm giác thế nào?"

 

Đứa bé chớp mắt với vẻ bất an, theo bản năng đưa tay chỉ vào đứa khác.

 

"Là... là cậu ta bảo bọn em vẽ mà!"

 

Tư Vân Dịch nhìn sang, đứa trẻ cầm đầu đỏ mặt tía tai vì tức, gằn giọng: "Sở Quân Liệt học dở nhất lớp, bọn em chẳng ai ưa cậu ta cả!"

 

"Thành tích kém không phải là tội lỗi gì ghê gớm." Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào đứa trẻ trước mặt, ánh mắt sắc lạnh, "Nhưng việc em vừa làm còn tệ hơn cả việc học kém gấp trăm lần."

 

Đứa bé cứng đầu trừng mắt nhìn anh, nhưng thiếu niên trước mặt lông mày lạnh lùng, khí chất sắc bén như gió băng.

 

"Mình từng thấy anh ấy rồi, ở bảng thành tích học sinh xuất sắc bên khối trung học cơ sở, hình như anh ấy được tuyển thẳng đấy." Vài bạn nhỏ đứng bên thì thào.

 

"Tớ nghe nói phải đứng nhất mấy lần liền mới được tuyển thẳng cơ mà, anh ấy giỏi ghê."

 

"Hình như anh ấy là anh của Sở Quân Liệt đấy."

 

"Nếu anh ấy nói Dụng Bằng Bằng làm sai thì chắc chắn là sai rồi. Dụng Bằng Bằng thế này là chẳng thể được tuyển thẳng đâu."

 

Đứa trẻ cầm đầu bắt đầu không giữ nổi vẻ cứng rắn nữa, ánh mắt của các bạn xung quanh đều mang theo trách móc, khiến cậu ta không kìm được cúi gằm mặt, cứ cúi đầu gãi gãi ngón tay không ngừng.

 

"Biết mình làm sai rồi thì chọn xem là tiếp tục sai hay quay đầu sửa sai, cái đó phải do em tự quyết định." Tư Vân Dịch đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào đứa trẻ.

 

"Sửa sai cần dũng khí. Em cũng có thể chẳng làm gì cả, rồi sẽ có ngày cứ nghĩ mãi đến chuyện hôm nay, hối hận vì những điều mình từng làm. Chờ đến lúc có người lấy nỗi đau của em ra làm trò cười em mới hiểu được cảm giác đó, nhưng đến khi ấy, dù muốn xin lỗi, em cũng không thể quay lại khoảnh khắc hôm nay nữa rồi."

 

"Anh Vân Dịch!" Sở Quân Liệt ôm ba cây bút nước chạy vào lớp, vừa vào đã thấy nhiều bạn đang vây quanh anh Vân Dịch và một bạn khác.

 

Tư Vân Dịch quay đầu, nhận lấy ba cây bút từ tay Sở Quân Liệt.

 

"Anh Vân Dịch, có ba màu khác nhau, em mua hết luôn rồi." Sở Quân Liệt liếc nhìn cậu bạn đang cúi đầu thật thấp, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

 

"Cảm ơn em, Quân Liệt." Tư Vân Dịch mỉm cười khẽ khàng.

 

"Anh Vân Dịch, ở đây có chuyện gì vậy..." Sở Quân Liệt vừa định hỏi, câu còn chưa nói hết, thì thấy người bạn học luôn không ưa mình bước lên một bước, như thể lấy hết can đảm, đột nhiên quỳ rạp trước bảng đen, "phịch phịch phịch" dập ba cái đầu vang dội.

 

"Xin lỗi cậu, Sở Quân Liệt." Đứa trẻ ngẩng lên, đôi mắt ngân ngấn lệ. "Vừa rồi tớ vẽ mộ của cha mẹ cậu, bây giờ tớ dập đầu tạ lỗi với họ."

 

Sở Quân Liệt sững lại, ngẩng đầu nhìn bảng đen đã được lau sạch bóng, rồi lại nhìn sang cậu bạn trán đỏ ửng đang quỳ phía bên kia.

 

Chuông báo chuẩn bị vào tiết vang lên, Sở Quân Liệt trở về chỗ ngồi, thò tay vào hộc bàn, bên trong sạch sẽ không chút bụi.

 

Cậu ngẩng lên nhìn ra cửa lớp, nơi thiếu niên đang vẫy tay tạm biệt mình, ánh mắt không rời đi nổi.

 

Cậu không biết nếu phải một mình đối mặt với chuyện vừa rồi, tận mắt nhìn thấy những hình vẽ trên bảng, liệu mình sẽ giận dữ và đau đớn đến mức nào.

 

Nhưng không có nếu.

 

Tất cả những điều tồi tệ ấy đã bị anh Vân Dịch chặn lại bên ngoài. Cậu được bảo vệ như đang được ôm vào một vòng tay ấm áp, rồi cả thế giới bỗng trở nên yên bình.

 

Sở Quân Liệt thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm bảng đen, lần đầu tiên muốn thật sự chú tâm xem thử, hôm nay thầy cô sẽ viết gì trên đó.

 

×××

 

"Thật sự không cần ông đưa đi à?" Ông Sở nhíu chặt mày, nhìn cháu trai đang thu dọn hành lý chuẩn bị nhập học đại học, vẻ mặt đầy lo lắng.

 

"Không cần đâu, ông à." Giọng Sở Quân Liệt trầm ổn, mang theo chút khàn nhẹ đặc trưng, cậu cầm hai quyển sách đứng dậy, vóc dáng đã cao lớn hơn ông nội rất nhiều, lưng rộng eo thon, dáng người khiến bộ quần áo mặc trên người cũng trở nên có hình khối hơn.

 

"Tiền mang đủ chưa, nệm đặt riêng gửi đến chưa, ký túc xá xem kỹ chưa, có cần đổi không?" Ông cụ lẩm bẩm một loạt như đạn bắn, hai hàng lông mày rậm nhíu mãi không dứt.

 

"Cháu sắp xếp hết rồi." Sở Quân Liệt bình tĩnh đóng va-li, hạ mắt nhìn ông nội đang đứng trước mặt.

 

"Ông ơi, cháu học đại học ở ngay thủ đô, cuối tuần là có thể cùng anh Vân Dịch về nhà rồi, ông đừng như thể cháu sắp đi biệt xứ nữa chứ."

 

Nghĩ đến việc Tiểu Tư cũng học trong trường ấy, ông cụ mới hơi yên tâm một chút. Nhưng khi nhìn cháu trai đã trưởng thành, tim lại chợt thắt lại lần nữa.

 

"Quân Liệt à, cháu bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, vào đại học rồi đừng có yêu đương bậy bạ đấy."

 

Sở Quân Liệt dở khóc dở cười nhìn ông, "Đại học rồi mà ông cũng quản à?"

 

Ông cụ nghẹn lời.

 

Ông nhìn hai đứa trẻ lớn lên bên nhau, tình cảm của Tiểu Tư dành cho cháu trai ông, ông đều thấy hết. Nếu Quân Liệt mà thích người khác thì Tiểu Tư biết làm sao?

 

"Nói chung là không được yêu bậy, nếu yêu bậy thì tự gánh hậu quả!" Ông cụ cố chấp nói. Bao năm nay, ông đã sớm xem Tiểu Tư như cháu ruột. Nếu cuối cùng hai đứa không đến được với nhau, ông nhất định sẽ dạy dỗ Quân Liệt một trận rồi tìm cho Tiểu Tư một người còn tốt hơn!

 

"Cháu biết rồi." Sở Quân Liệt khẽ nhíu mày, kéo hành lý rời khỏi sân nhà.

 

Từ nhà họ Sở đến trường học mất chừng hai tiếng đi xe. Suốt đường đi, không khí trong xe yên lặng, tài xế nghiêm túc lái xe, Sở Quân Liệt ngồi ghế sau, nhắm mắt im lặng không nói lời nào.

 

Áp suất trong xe có hơi thấp, tài xế đến cả thở mạnh cũng không dám, mãi mới đến được cổng trường. Sở Quân Liệt mới khẽ mở mắt, cậu mở cốp sau lấy hành lý ra, đứng trước cổng trường, ánh mắt lạnh lẽo, mím môi lấy điện thoại ra.

 

Tiếng chuông quen thuộc vang lên phía sau, Sở Quân Liệt mừng rỡ quay đầu lại, vừa nhìn thấy người kia, khoé môi lập tức nở nụ cười không kìm được, nhanh chóng bước lên ôm chặt lấy, đầu cọ cọ không ngừng.

 

"Quân Liệt." Tư Vân Dịch bị ôm chặt đến mức khẽ ho một tiếng.

 

"Anh Vân Dịch!" Tóc Sở Quân Liệt bị cọ rối tung một chút, cậu cúi đầu nhìn Tư Vân Dịch, môi mím chặt, "Sao anh không đến giúp em thu dọn đồ!"

 

"Đi một chuyến mất bốn tiếng." Tư Vân Dịch giơ tay lên, dịu dàng vuốt lại tóc cho cậu, "Hôm nay anh có cuộc họp nhóm, hai sinh viên năm hai anh hướng dẫn cuối tháng này phải báo cáo đề tài."

 

"Bọn họ quan trọng hơn cả việc giúp em thu dọn đồ à?" Sở Quân Liệt lý lẽ đầy mình, "Em là lần đầu tiên vào đại học đấy, lỡ thiếu đồ thì sao!"

 

"Nếu thiếu thì anh có mang theo." Tư Vân Dịch khẽ cười, "Thật sự không có thì anh đi lấy cho em."

 

Sở Quân Liệt được dỗ dành đến vui vẻ, cậu hài lòng gật đầu, buông tay đang ôm lấy Tư Vân Dịch ra, bắt đầu so chiều cao của hai người.

 

"Anh Vân Dịch, học tiến sĩ có làm người ta lùn đi không?" Khóe môi Sở Quân Liệt khẽ cong lên, "Anh càng lúc càng thấp hơn em rồi đấy."

 

Tư Vân Dịch bất đắc dĩ nhìn cậu. Chiều cao của anh vốn từng vượt trội, nhưng Sở Quân Liệt lại lớn nhanh như thổi, để vượt qua anh, dù đang học lớp mười hai vẫn ngày ngày chơi bóng rổ, lý do là, "Phải đè bẹp anh về chiều cao mới được."

 

Từ khi Tư Vân Dịch đỗ vào đại học này, lúc Sở Quân Liệt vẫn còn học cấp hai, mỗi tuần cậu đều đến thăm, giờ lại càng quen thuộc hơn. Cả hai xem qua danh sách phân phòng ký túc xá rồi tiến thẳng đến nơi ở.

 

Ký túc xá hiện tại đã tốt hơn nhiều so với lúc Tư Vân Dịch học đại học. Sở Quân Liệt kéo va-li bước vào phòng bốn người, thấy đã có hai người đến trước.

 

"Vị trí này được đấy." Tư Vân Dịch chọn trong hai chỗ còn lại, "Ngồi xa cửa một chút thì tốt hơn."

 

Sở Quân Liệt ngoan ngoãn gật đầu, chọn vị trí của mình, lấy khăn ướt ra định lau bàn thì cửa phòng ký túc mở ra, hai bạn cùng phòng bước vào.

 

Vừa vào, họ liền nhìn thấy trong phòng có một người đeo kính gọng bạc, tóc dài, dung mạo cực kỳ tinh tế, sững người đứng tại chỗ.

 

Người kia có ngũ quan thanh tú, cử chỉ tao nhã, khí chất lạnh nhạt như bước ra từ trong tranh, không vướng bụi trần, còn thoảng mùi sách vở.

 

Căn phòng như cũng trở nên khác đi, ngay cả vết ố trên tường cũng mang theo hơi hướng nghệ thuật, cả không gian bỗng như nâng tầm hẳn lên.

 

"Cậu là... bạn cùng phòng mới của tụi này à?" Một bạn trẻ cố gắng kìm chế niềm vui, cẩn thận tiến lên hỏi, ánh mắt không tài nào rời khỏi người trước mặt.

 

"Này, anh bạn." Sở Quân Liệt bước đến, một tay khoác lên vai Tư Vân Dịch, thân thể lười biếng tựa vào, "Tôi mới là bạn cùng phòng của các cậu, đây là anh tôi, đến đưa tôi đi học."

 

"Chào các cậu." Tư Vân Dịch lễ độ mỉm cười, "Tôi là anh của Sở Quân Liệt, hiện đang học tiến sĩ ở trường này, nếu có vấn đề gì, các cậu có thể..."

 

"Có thể tự giải quyết đi." Sở Quân Liệt kéo Tư Vân Dịch lại, thấy hai người kia tỏ vẻ hơi thất vọng, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy khó chịu, không biết mấy người này đang nghĩ cái gì nữa.

 

"Học tiến sĩ cũng hay đấy, tôi cũng muốn học tiến sĩ ở trường này." Một bạn cùng phòng cười híp mắt nói.

 

"Tôi học cao học là được rồi, có thể hỏi anh học ngành gì không?" Người kia nửa đùa nửa thật, biểu cảm cực kỳ nhiệt tình.

 

"Chuyển ngành không dễ thi đâu." Tư Vân Dịch mỉm cười, đưa mắt nhìn sang Sở Quân Liệt.

 

"Em lo sắp xếp đồ đi, anh còn chút việc. Trưa cùng nhau ra căn tin ăn nhé."

 

"Vâng." Sở Quân Liệt đáp nhỏ một tiếng, mắt dõi theo bóng anh rời khỏi, vừa nghiêng đầu liền thấy hai bạn cùng phòng kia đang phấn khích một cách lạ thường.

 

"Này, hai người là anh em ruột à? Khác nhau nhiều quá luôn ấy!"

 

"Anh cậu có người yêu chưa vậy, tôi có đứa bạn muốn tìm hiểu thử, hay lát nữa cùng nhau ra căn tin đi."

 

"Thế à..." Sở Quân Liệt đáp qua loa, rút điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin đi.

 

Tư Vân Dịch vừa ra khỏi ký túc xá không lâu đã thấy tin nhắn Sở Quân Liệt bảo trưa sẽ tự đi ăn, anh quay đầu nhìn về phía phòng cậu, nhắn lại một chữ, "Được."

 

Về đến phòng đôi của mình, Tư Vân Dịch chào bạn cùng phòng một tiếng.

 

"Vân Dịch, không phải cậu bảo trưa nay mời em trai ăn cơm sao?" Bạn cùng phòng đang húp bún ốc, thấy anh đến vội mở cửa sổ.

 

"Em ấy muốn đi cùng bạn cùng phòng." Tư Vân Dịch mở điện thoại, đặt đồ ăn ngoài.

 

"Ồ, cũng bình thường thôi, vừa lên đại học, tụi nhỏ thường thích chơi với bạn bè cùng tuổi, cậu nên cho nó chút không gian." Bạn cùng phòng cười tủm tỉm nói.

 

Tư Vân Dịch khẽ gượng cười, đặt điện thoại xuống.

 

×××

 

Cuối tuần đầu tiên sau khi Sở Quân Liệt lên đại học, cậu và Tư Vân Dịch cùng nhau về nhà. Tư Vân Dịch liếc nhìn người bên cạnh đang chăm chú nhìn vào điện thoại, ngón tay không ngừng lướt trên màn hình.

 

Tư Vân Dịch yên lặng, mắt nhìn ra cửa sổ xe. Sở Quân Liệt chăm chú nhìn điện thoại, lông mày khẽ nhíu lại.

 

[Anh em tốt, lát về nhà nhớ nhìn mặt ngoài ba lô nhé, hạnh phúc của anh em tụi mình... nằm cả trong đó đó!]

 

Sở Quân Liệt lén liếc người bên cạnh một cái, cẩn thận lấy ba lô ra xem, trong lớp ngoài quả nhiên thấy có một vật màu xanh lam.

 

Không dám lấy ra trên xe, đợi về nhà, Sở Quân Liệt liền xách ba lô nhanh chóng về phòng mình, lôi vật đó ra, thấy là một phong bì, bên ngoài đề hai chữ thật to, "Thư tình", cạnh đó còn trơ trẽn vẽ mấy cái trái tim!

 

Sở Quân Liệt hít một hơi thật sâu. Chuyện như vậy, cậu đã gặp vô số lần, có không ít người muốn mượn tay cậu để gửi thư tình cho anh Vân Dịch.

 

Nhưng anh Vân Dịch học giỏi như thế, làm sao có thể để chuyện tình cảm làm vướng chân vướng tay, vì vậy lần nào Sở Quân Liệt cũng nghĩ đủ mọi cách để hủy mấy thứ đó đi.

 

Giờ nghĩ lại, hình như cậu chưa từng xem thử trong mấy bức thư đó viết gì.

 

Sở Quân Liệt trầm ngâm một lúc, cẩn thận mở phong bì. Bên trong là mấy trang giấy đầy kín, đều là chữ viết tay, mà phải biết rằng cái người ở ký túc xá kia làm bài tập còn chẳng muốn viết thêm lấy một chữ.

 

"Gửi anh Vân Dịch:

 

Lúc viết bức thư này, lòng em rối như tơ vò, không biết phải bày tỏ tâm ý ra sao...

 

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết... đời này của em xong rồi. Em chưa từng gặp ai khiến người ta rung động đến thế..."

 

Sở Quân Liệt không kiềm được mà trầm mặt xuống, siết chặt trang giấy trong tay, nhìn chằm chằm vào bức thư tình như muốn thiêu rụi nó bằng mắt.

 

"Quân Liệt." Tư Vân Dịch lại gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong.

 

Trước đây cũng từng có vài lần Sở Quân Liệt ngủ quên không dậy ăn cơm, Tư Vân Dịch đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng khách không thấy bóng dáng cậu đâu, Tư Vân Dịch mở cửa phòng ngủ bên trong liền thấy Sở Quân Liệt như bừng tỉnh, vội vã vò thứ gì đó trong tay thành một cục, giấu ra sau lưng.

 

Đối diện với ánh mắt rõ ràng hoảng loạn của cậu, Tư Vân Dịch dịu dàng nói, "Cơm nấu xong rồi."

 

"Em... em biết rồi, anh Vân Dịch." Sở Quân Liệt cố gắng để mình trông không quá chột dạ. Tư Vân Dịch nhìn vẻ mặt cậu, ánh mắt lướt qua bàn liền thấy một chiếc phong bì màu xanh lam, bên trên viết rõ ràng hai chữ "Thư tình".

 

Tư Vân Dịch lặng lẽ nhìn mấy hình trái tim được vẽ tay trên mặt phong bì. Sở Quân Liệt cảm nhận được ánh nhìn của anh, lập tức đưa tay lật ngược phong bì lại.

 

"Em thích ai rồi à?" Tư Vân Dịch mỉm cười, ngẩng mắt nhìn, cố giữ giọng bình tĩnh.

 

"Anh... em cũng lớn rồi mà." Sở Quân Liệt siết chặt tờ giấy đã vò trong tay, cúi đầu, cố không nhìn sang chủ nhân thật sự của bức thư.

 

"Sau này... anh có thể gõ cửa trước khi vào được không?"

 

Tư Vân Dịch nhìn cậu một lát, khẽ gật đầu.

 

Bữa cơm hôm đó ăn trong yên lặng lạ thường. Ăn xong, Sở Quân Liệt chào một tiếng rồi vội vã rời đi. Tư Vân Dịch nhìn theo bóng lưng cậu, lấy khăn ướt lau miệng, ngẩng đầu nhìn ông Sở đang ngồi ở ghế chính.

 

"Ông ơi, cháu muốn về Ninh Thành một chuyến."

 

"Sao vậy?" Ông Sở hoảng hốt, tim thoắt lạnh đi mấy phần, "Quân Liệt nó lỡ tìm bậy ai rồi à?"

 

"Chỉ cần là người em ấy thích thì không gọi là tìm bậy." Tư Vân Dịch mỉm cười điềm nhiên, "Lần này cháu về không liên quan đến Quân Liệt. Cha cháu có thể đang phát bệnh, cháu về sớm sẽ chăm sóc ông ấy được tốt hơn."

 

Chuyện này Tư Vân Dịch từng nói qua với ông Sở, nhưng lần này lại rút ngắn thời gian, ông hiểu chuyện này tám phần là có liên quan đến Quân Liệt, nhưng cũng không thể mở miệng bảo Tư Vân Dịch đừng về phụng dưỡng cha mình.

 

Trong vòng một tuần, Tư Vân Dịch sắp xếp xong mọi việc ở thủ đô, anh thu dọn hành lý, hẹn gặp Sở Quân Liệt, mời cậu một bữa ăn ở nhà hàng.

 

Nhìn Sở Quân Liệt cúi đầu ăn ngấu nghiến, Tư Vân Dịch đưa nước cho cậu, nhẹ giọng nói, "Anh sắp về Ninh Thành một thời gian."

 

Động tác cầm đũa của Sở Quân Liệt chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong mắt đầy vẻ bất an.

 

"Anh ở thủ đô quá lâu rồi, cũng nên về thăm nhà." Tư Vân Dịch gắp một miếng thức ăn, đặt vào bát cậu.

 

"Em cứ chăm chỉ học hành, khi còn trẻ, cứ làm điều mình muốn. Anh hy vọng đời này em sẽ sống vui vẻ, tự do."

 

"Anh Vân Dịch, không đi không được à?" Mắt Sở Quân Liệt ánh lên vẻ lay động, từ trước đến giờ, cậu chưa từng xa anh lâu như vậy. Hai nhà ở gần đến mức vừa gặp ác mộng xong, giây tiếp theo có thể chạy ngay sang sân nhà anh.

 

Chỉ cần biết anh đang ở đó, tim cậu đã có thể bình ổn lại một cách lạ kỳ.

 

"Cha anh cần anh." Tư Vân Dịch mỉm cười với cậu, "Anh cũng hy vọng những gì mình học được có thể có ích."

 

"Vậy anh... khi nào về lại?" Sở Quân Liệt cúi nhìn chén cơm trước mặt, đột nhiên thấy nó chẳng còn mùi vị gì nữa.

 

"Có thể rất nhanh." Có thể... sẽ rất lâu. Cũng có thể... không quay lại nữa.

 

Tư Vân Dịch đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

 

Sở Quân Liệt xin nghỉ nửa buổi chiều để tiễn Tư Vân Dịch ra sân bay. Lúc chia tay, cậu ôm chặt lấy anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, vành mắt bất giác đỏ hoe.

 

Ông Sở đứng bên cạnh, nhìn hai đứa nhỏ, ông không khỏi quay đi, khẽ thở dài một tiếng.

 

Ngày đầu tiên anh Vân Dịch rời đi, Sở Quân Liệt không thể tập trung học.

 

Tuần đầu tiên anh rời đi, Sở Quân Liệt không ngừng nhắn tin cho tài khoản ghim trên đầu danh bạ, mong chờ một hồi âm. Nếu được trả lời, cả ngày cậu đều vui, nếu không thì đến khi ăn phải một miếng gừng sống thật to cũng không phát hiện.

 

Tháng đầu tiên anh rời đi, Sở Quân Liệt đứng trong sân nhà vắng vẻ, ngẩn người nhìn ô cửa sổ quen thuộc kia, hy vọng nó một lần nữa... sáng đèn vì cậu.

 

Chỉ một lần thôi cũng được.

 

Sở Quân Liệt chưa từng có cảm giác như vậy, như thể có ai đó khoét đi một mảng lớn trong tim, phần còn lại chỉ còn biết đập loạn trong mù mờ, giá lạnh như muốn nhấn chìm cả người. Dù có mặc bao nhiêu lớp áo... vẫn lạnh thấu xương.

 

Sở Quân Liệt ngày qua ngày đếm từng chút thời gian, mỗi đêm lại ngước nhìn vầng trăng treo lơ lửng nơi chân trời, không biết bao giờ anh mới quay về.

 

Cậu kiên nhẫn chờ đợi, cùng từng giây từng phút giằng co. Khi chịu không nổi nữa, cậu lén lút vào phòng anh Vân Dịch, nằm lên chiếc giường của anh một lát.

 

Không chỉ một lần, Sở Quân Liệt cảm thấy mình giống như một kẻ b**n th**, len lén mở tủ quần áo của anh ra, vùi mặt vào mấy bộ đồ còn sót lại, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc, cảm giác thỏa mãn đến mức ngây dại.

 

Mọi thứ anh Vân Dịch để lại, bỗng dưng đều trở nên hấp dẫn kỳ lạ. Sở Quân Liệt phát điên vì mê đắm việc sưu tầm những món đồ ấy, như thể một con chuột sống trong bóng tối, lặng lẽ mang từng món từng món về phòng mình.

 

Một cây bút máy, một cuốn sách, một tập giấy, một chiếc áo, một cây dù...

 

Sở Quân Liệt chăm chú nhìn sợi tóc dài vướng trên chiếc áo, cẩn thận gỡ lấy, nhẹ nhàng quấn lại hai vòng, kẹp vào trong trang sách.

 

Như thể vừa có được một báu vật, cậu thỉnh thoảng lại mở sách ra nhìn, vui mừng đến độ không giấu nổi nét rạng rỡ trong mắt.

 

Một học kỳ trôi qua, Sở Quân Liệt sống dựa vào những món đồ đó. Tin nhắn gửi đi ngày một nhiều, mà hồi âm của anh Vân Dịch lại ngày một thưa dần.

 

Cuối cùng không nhịn được nữa, Sở Quân Liệt tìm đến ông nội, cố ý bóng gió dò hỏi, mong ông có thể mở lời, để anh Vân Dịch sớm trở về.

 

Cậu nói một lần rồi lại một lần, làm ông Sở phiền đến mức không chịu nổi. Đến lần nữa cậu hỏi khi nào anh Vân Dịch mới quay lại, ông trợn mắt lên đáp.

 

"Thằng bé sẽ không về nữa đâu."

 

Sở Quân Liệt sững người, môi khẽ run, mãi mà không thốt nên lời.

 

"Tại... tại sao lại không về nữa?"

 

Anh không cần cậu nữa sao?

 

Phần duy nhất còn lại trong tim cũng tan biến mất. Sở Quân Liệt chưa từng dám tưởng tượng tương lai của cậu nếu không có anh... sẽ ra sao.

 

Thấy cháu trai không biết phải làm sao, ông Sở hít sâu một hơi, cố ý nói dối để cắt đứt hy vọng.

 

"Còn vì sao nữa? Thằng bé về để lấy vợ rồi!"

 

"Lấy... vợ?" Trái tim Sở Quân Liệt thắt lại, đau đến mức sắc mặt tái nhợt.

 

"Anh Vân Dịch cưới ai? Khi nào cưới?"

 

"Ông không biết cụ thể..." Ông Sở còn chưa nói dứt câu đã thấy cháu mình lao vút ra ngoài, xông về phòng gom đủ thứ giấy tờ và đồ đạc, đeo ba lô chạy thẳng ra khỏi sân.

 

Cả nhà họ Tư đến nay vẫn không thể quên ngày hôm đó.

 

Bữa tiệc gia đình, một cậu trai trẻ bụi bặm lấm lem chạy tới, khóc nức nở ôm chặt lấy Tư Vân Dịch, miệng liên tục gọi "anh Vân Dịch, anh phải chịu trách nhiệm với em!" khiến ông cụ Tư phun thẳng ngụm rượu đang uống, mấy người nhà họ Tư thì trợn tròn mắt như muốn lòi cả tròng ra ngoài.

 

Người ngồi cạnh Tư Vân Dịch là Tư Bắc Thành cũng nhớ mãi không quên, chàng trai trẻ ấy còn tưởng mình là đối tượng xem mắt của Tư Vân Dịch, trút một trận chửi như vũ bão, từ đầu đến chân đều chê bai tơi tả, đến nỗi suýt làm anh ta bật khóc.

 

"Tôi chỉ là cháu trai của chú ấy thôi mà!" Tư Bắc Thành lau nước mắt không cam lòng, "Tôi biết tôi không tốt nhưng đâu đến mức bị mắng thảm như vậy chứ?"

 

Sở Quân Liệt im lặng hai giây, sau đó ôm chặt lấy Tư Vân Dịch, mặt vùi sâu vào lồng ngực anh, rất lâu cũng không ngẩng đầu lên.

 

"Vân Dịch à, chuyện này không thể chơi bời rồi bỏ chạy được đâu." Ông cụ Tư không quên nhắc nhở.

 

Tư Vân Dịch cúi đầu nhìn Sở Quân Liệt, thấy mặt cậu đỏ bừng, ngước lên hôn nhẹ lên môi anh, khóe môi cậu cong lên, ánh mắt đen láy dán chặt vào người trước mặt, giọng trầm thấp.

 

"Em xin lỗi, anh Vân Dịch... Anh đừng hòng thoát khỏi em."

 

"Không trốn." Tư Vân Dịch giơ tay, nhẹ nhàng véo lấy vành tai đang đỏ lên của cậu, dịu dàng nói, "Vừa hay em tới để gặp người nhà anh."

 

Mặt Sở Quân Liệt nóng bừng, có phần lúng túng nhìn về phía mấy người ngồi bên bàn, nghe Tư Vân Dịch lần lượt giới thiệu từng người, trong lòng thì nắm chặt lấy tay người mình yêu, nụ cười trên môi sáng rực như nắng.

 

Kết Thúc!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.