Nằm trên giường, Chu Hiểu Hiểu đã muốn khóc thành một con ma lệ. Cô không biết mình rốt cuộc là bị làm sao, tại sao rơi khỏi Hạ Vũ Trạch lại khiến tâm đau đớn như thế? Hơn nữa, còn đau đến tê tâm liệt phế. Cô không muốn nhớ đến hắn nhưng không quản tâm của chính mình tâm. Kết quả hiện tại tất cả đều là do chính cô tạo thành, Hạ Vũ Trạch hẳn là ước gì cô nhanh chóng biến mất đi. Chờ dọn dẹp hết những thứ quan trọng trong nhà xong, cô sẽ rời đi, sẽ không làm cho hắn khó xử lần nữa. Tất cả đều do cô không tốt, là do cô quá thấp hèn. Tuy nhiên, khi tưởng tượng đến cảnh sẽ phải lập tức sẽ rời Tiểu Viêm, rời khỏi ông chú già tóc trắng đó, nước mắt vẫn không ngăn được cứ chảy ra.
“Tiểu Viêm… Ông chú già… Hu hu hu…” Chu Hiểu Hiểu cuộn tròn người trong tấm chăn, cô lại thay đổi tư thế thoải mái, tiếp tục lầm bầu lầu bầu nói “Đầu thật đau…”
“Thùng… thùng… đông…”
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, còn truyền đến vài tiếng quát to.
“Chu Hiểu Hiểu! Em mở cửa ra cho anh” ( Phi Phi: Đổi cách xưng hô đây hô hô… )
“Thùng… thùng… đông…”
“Em… thật đáng chết. Cứ nghĩ chãy trốn thì có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”
“Thùng… thùng… đông…”
“Em mau ra đây. Mở cửa mau”
“Thùng… thùng… đông…”
“Cho dù là em có muốn chạy trốn thì cũng phải mang đồ đã trộm của anh trả lại đã chứ”
“Thùng… thùng… đông…”
“…”
“Cái gì?” Chu Hiểu Hiểu đưa cái đầu từ trong ổ chăn ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/con-trai-ba-ba-con-la-ai/2533126/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.