Nữ nhi của bà hẳn là đã bị bắt nạt thật nhiều, nếu không, với tính cách bình thường, nàng đã sớm đứng ra cầu xin cho ca ca và đứa nha hoàn kia, sao có thể giống như hiện tại, ngồi một bên trầm mặc không nói gì.
Thấy bộ dáng đó, tâm trạng của Liễu phu nhân vừa mừng vừa khổ sở, mừng chính là bởi sau chuyện này, nữ nhi của mình đã lớn thêm một chút, khổ lại là bởi thứ thúc đẩy nàng lớn lên chính là chuyện đả kích đến trái tim nàng.
Liễu phu nhân an bài xong tất cả liền vẫy lui đám người hầu, muốn ngồi nói chuyện với nữ nhi một chút, đồng thời khuyên bảo, an ủi nàng, lại không ngờ chưa nói được mấy câu thì Dụ Ninh đột nhiên tiết lộ một việc khiến chính bản thân bà hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Hai người ngồi trong đình, gió thổi nhè nhẹ, màn lụa phiêu động, chung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng cá bơi lội và tiếng côn trùng rả rich kêu to.
Cổ họng Liễu phu nhân có chút khô khốc, nếubình thường nghe được loại chuyện này, kể cả có là đứa trẻ mà bà yêu thương nhất đi chăng nữa thì vẫn phải khiển trách nó, nhưng nghĩ đến việc nữ nhi vừa mới gặp chuyện như vậy, hơn nữa, tính cách khác biệt giữa quá khứ và hiện tại, lời nói đến miệng lại ngừng, không biết thốt lên thế nào.
Dụ Ninh nói:” Liễu Khanh không phải con của Liễu gia.”
Dụ Ninh nhìn đôi mắt của Liễu phu nhân, hiểu được sự rối rắm trong lòng bà, cho dù là ai đi nữa thì đứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chiem-nam-chu-benh-xa-tinh/1167694/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.