🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sinh nhật của tiểu vương gia hôm nay diễn ra vô cùng náo nhiệt, một số bộ tộc từ các thảo nguyên xa xôi cũng đặc biệt đến tham dự, vì thế, trong ngày này, tiểu vương gia bận rộn tiếp đón khách khứa, gần như không thấy bóng dáng đâu.

Bạc Hề Linh lại nhàn nhã vui vẻ, từ khi quan hệ hai người gần gũi hơn, Hách Liên Thanh luôn bám dính lấy y, tuy rằng không còn ai dám làm khó y nữa, nhưng việc thân mật trước mặt người ngoài vẫn khiến Bạc Hề Linh cảm thấy có chút xấu hổ.

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay Hách Liên Thanh xuất hiện tại trướng của công chúa, lúc đó Bạc Hề Linh vừa nhặt được một chú chim sẻ nhỏ bị thương, y đang nằm sấp trên bàn chăm chú nhìn Đồng Vu băng bó cho con chim.

Đang mải mê quan sát, Hách Liên Thanh hấp tấp xông vào, vẻ mặt hằm hằm trông rất tức giận.

Bạc Hề Linh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Hách Liên Thanh ôm chặt từ phía sau.

Vị tiểu vương gia này trước mặt người ngoài thì rất uy nghiêm, nhưng mỗi lần trở về đều phải kể một tràng chuyện với y, dựa theo thói quen, chắc chắn sẽ hỏi ngay là y nhặt được con chim từ đâu.

Nhưng hôm nay lại chẳng hỏi han gì, vừa vào là ôm người ngay, có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm.

Đồng Vu quan sát rồi tinh ý rút lui cùng chú chim sẻ đã băng bó xong, tránh xa khỏi nơi thị phi.

Công chúa cũng không đoán được vì sao hắn lại không vui, rõ ràng hôm nay là ngày sinh nhật của hắn, mọi người đều vây quanh hắn, ai lại không biết điều đến mức chọc hắn tức giận chứ?

Công chúa không đoán ra, cũng chẳng muốn đoán nữa, miễn sao không phải mình làm hắn tức giận là được rồi.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây, y diễn vai trò thê tử quá hoàn hảo rồi, sao có thể vô cớ khiến tiểu vương gia nổi giận được?

Công chúa vỗ nhẹ tay hắn, xem như an ủi.

Tiểu vương gia vẫn ôm y từ phía sau, rất yên tĩnh, có lẽ tâm trạng đỡ hơn đôi chút, hắn hôn lên má Bạc Hề Linh một cái rồi nói: "Buổi tối có yến hội, lúc đó ngươi phải ngồi cạnh ta."

Bạc Hề Linh gật gật đầu, y không rõ phong tục của Ô Bắc, nên tiểu vương gia nói sao thì y làm theo vậy, cho dù có vấn đề gì thì chắc chắn Hách Liên Thanh cũng sẽ giúp y xử lý.

Chỉ là một bữa tiệc thôi mà, nhưng Hách Liên Thanh lại có vẻ rất lo lắng, nửa ngày sau mới nói tiếp: "Hôm nay sẽ có nhiều người ngươi chưa gặp... Có vài người nói năng thô lỗ, ngươi không cần để ý đến bọn họ."

Phong tục của người Ô Bắc vốn có phần thô lỗ, Bạc Hề Linh đã quen rồi, chỉ cần không sỉ nhục y thì y cũng không để tâm.

Công chúa gật đầu, cầm một viên mứt đút cho hắn, nhìn thấy hắn nở nụ cười, công chúa cũng cười theo.

Công chúa thầm nghĩ, Đồng Vu lo lắng thật thừa thãi, vai diễn "thê tử" này của y trót lọt vô cùng, lại còn biết cách dỗ phu quân vui vẻ thế này cơ mà.

Nhưng đến lúc yến hội bắt đầu, tâm trạng của phu quân y lại không tốt như trước.

Công chúa có thể cảm nhận rõ ràng khí lạnh toát ra từ người hắn, không rõ là đang hướng về ai, rõ ràng là một ngày tốt lành, mọi người đều tụ tập vì hắn, rốt cuộc hắn lại không vui vì điều gì?

Đúng là hôm nay có rất nhiều gương mặt lạ, lần đầu tiên ngồi ở vị trí trung tâm thế này, công chúa lại không hề cảm thấy lúng túng, trái lại còn thấy khá mới mẻ.

Tiểu vương gia thỉnh thoảng nghiêng đầu nói nhỏ với y, y cũng chỉ gật đầu đáp lại.

Công chúa cảm thấy tiểu vương gia lo cho mình có phần quá mức, dù chưa từng bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, nhưng nơi này không phải toàn người xa lạ, có gì mà phải lo lắng chứ.

Những hành động của Hách Liên Thanh trong mắt công chúa thì rất đỗi bình thường, nhưng trong mắt người ngoài thì không như vậy.

Rất nhanh sau đó, có người buông lời trêu chọc hai người, bảo rằng bọn họ đúng là vợ chồng son, gắn bó keo sơn.

Công chúa nghe những lời này có hơi ngượng, nhưng tiểu vương gia lại tỏ ra rất thích thú, khuôn mặt lạnh như băng cũng dịu đi một chút.

Những người này ngồi cùng nhau thì uống rượu, trò chuyện, thường xen lẫn vài câu Ô Bắc mà công chúa không hiểu.

Trước khi đến đây, Đồng Vu đã dặn dò rất kỹ, bảo rằng vị trí hôm nay không giống thường ngày, đừng chỉ lo ăn uống, phải thực hiện đúng vai trò thê tử, quan tâm đến nhân vật chính hôm nay, phu quân của y.

Lúc này, Đồng Vu đang đứng phía sau y, nhìn công chúa điện hạ bỏ ngoài tai lời nàng dặn, chậm rãi nhấp nháp bánh sữa hạnh nhân.

Đồng Vu ho nhẹ một tiếng ra hiệu, muốn ám chỉ công chúa nên chủ động thân mật hơn với phu quân. Nhưng công chúa lại quay đầu nhìn nàng ngơ ngác, suy nghĩ một hồi, rồi cẩn thận đưa một miếng bánh hạnh nhân mời nàng.

Nhưng ngay lập tức bị từ chối.

Công chúa khó hiểu nhìn nàng, một lúc sau mới ngộ ra – hiện tại nhiều người quá, Đồng Vu không tiện ăn ở đây, thôi thì giữ lại một phần về cho nàng ăn sau vậy.

Hành động nhỏ này lọt hết vào mắt tiểu vương gia, Hách Liên Thanh cong môi cười, vòng tay ôm eo y từ phía sau, ghé sát lại hỏi nhỏ: "Ăn ngon đến vậy sao?"

Công chúa đang cầm một miếng bánh, mới cắn một miếng, nghe hắn hỏi vậy liền theo bản năng đưa miếng bánh qua, muốn hắn thử một miếng.

Nhưng ánh mắt tiểu vương gia lại chăm chú vào đôi môi y còn dính chút đường, cười nói: "Để ta nếm thử xem."

Công chúa chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn hôn một cái lên môi, bên dưới liền ồn ào một trận, công chúa ngơ ngác nhận ra, lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng rút tay lại, giấu vội miếng hạnh nhân.

Hách Liên Thanh sao cứ thích làm những chuyện như vậy chứ!

Công chúa vẫn nhớ rõ thân phận của mình, không thể lộ vẻ hoảng loạn, nhưng tay lại run run cầm nhầm chén rượu, trong lúc bối rối uống cạn ly rượu mã nãi của tiểu vương gia.

Hương vị chua đắng cay nồng xộc thẳng lên đầu khiến mặt công chúa càng đỏ hơn.

Lúc này, Bạc Hề Linh hơi giận, mang theo chút oán trách với Hách Liên Thanh, hung hăng ăn hết miếng bánh hạnh nhân trong tay.

Tửu lượng công chúa không tốt, sau khi uống nhầm mã nãi rượu, công chúa được cho lui về nghỉ sớm, tiểu vương gia cũng nhận ra hành vi vừa nãy của mình khiến y giận, nên thuận thế đưa công chúa rời khỏi nơi khiến y dễ đỏ mặt này.

Dù công chúa thấy rất xấu hổ, nhưng Hách Liên Thanh lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Thực ra, Hách Liên Thanh vốn không muốn để thê tử mình xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, nhất là trong số đó lại có kẻ từng công khai tỏ rõ ý đồ bất chính với hắn.

Nhưng người Ô Bắc làm việc không thể nhỏ nhen, hơn nữa, hắn là người được mọi người xem là người kế thừa xứng đáng nhất của Ô Bắc Vương, nếu hắn cứ giữ thê tử của mình khư khư trong nhà, chẳng những bị người khác khinh thường, mà còn không công bằng với công chúa.

Bữa tiệc hôm nay, công chúa buộc phải xuất hiện, ai cũng xem Hách Liên Thanh là người kế thừa tương lai, thì thê tử hắn cũng phải có uy tín để điều hành, phải khiến người ta tôn trọng.

Nhưng lòng tiểu vương gia vẫn khó chịu, thoáng cái, hắn phát hiện kẻ từng tỏ ý bất chính với hắn đã biến mất khỏi bàn tiệc.

Hách Liên Thanh lập tức căng thẳng, hỏi: "Tiên Vu Đồ đâu rồi?"

Người hầu đáp: "Vừa nói uống nhiều rượu, nên ra ngoài hóng gió."

Hách Liên Thanh không thể ngồi yên được nữa, chào hỏi một tiếng, cũng muốn đứng dậy đi "hóng gió".

Tiên Vu Đồ là huynh đệ kết nghĩa với Ô Bắc Vương, được Ô Bắc Vương giao cho một vùng thảo nguyên rộng lớn phía tây để cai quản, địa vị của gã ở Ô Bắc chỉ đứng sau Ô Bắc Vương.

Thế nhưng mấy năm nay, gã nuôi ngựa chiến, rèn đao bén, càng lúc càng kiêu ngạo, không kiêng nể gì.

Lần này Tiên Vu Đồ quay về, không phải để mừng sinh nhật tiểu vương gia. Tiên Vu Đồ vốn nổi tiếng là kẻ háo sắc, nghe nói Hách Liên Thanh cưới công chúa Hà Việt được mệnh danh là tuyệt sắc mỹ nhân thì nóng lòng không chịu nổi, muốn lập tức được gặp một lần.

Sáng sớm nay lúc tán gẫu với Hách Liên Thanh, nói rằng bản thân là thúc thúc, xét về bối phận thì lớn tuổi hơn, nhưng xét về địa vị thì tiểu vương gia đương nhiên ở trên mình một bậc.

Bàn chuyện địa vị xong xuôi, Tiên Vu Đồ mặt dày vô sỉ nói, nếu có một ngày tiểu vương gia chán công chúa, thì hãy tặng công chúa cho gã, như vậy cũng không tính là phá bỏ tôn ti trật tự.

Những lời đó nói ngay trước mặt Ô Bắc Vương, Hách Liên Thanh lúc ấy tức giận muốn nổi đóa, nhưng phụ thân gọi hắn một tiếng, nói rằng Tiên Vu Đồ sáng sớm đã say, nên quay về nghỉ ngơi. Chuyện này liền bị xem như gió thoảng mây bay, nhẹ nhàng bỏ qua.

Bởi vậy cả đêm Hách Liên Thanh đều phái người âm thầm trông chừng Tiên Vu Đồ. Lúc này, công chúa rời tiệc, Tiên Vu Đồ cũng rời tiệc theo, trong lòng Hách Liên Thanh không khỏi vang lên hồi chuông cảnh báo.

Công chúa say thật, y thật sự chỉ muốn mau chóng rời khỏi buổi yến tiệc.

Y loạng choạng trở lại trướng, chưa kịp ngồi vững đã ngã xuống giường.

Đồng Vu rót cho y một ly trà, nói: "Để ta bảo người làm chút canh giải rượu, uống một ít trước đi."

Công chúa vừa say liền buồn ngủ, xua tay không chịu uống, bị khuyên vài câu, liền dùng tay áo che mặt.

Đồng Vu thở dài, ngồi xuống bên cạnh, nói: "Sau này khó tránh khỏi phải tham gia mấy buổi yến tiệc như vậy, tiểu vương gia lại thích khoe khoang trước mặt người khác, ngươi phải tập quen dần."

Công chúa ừ hử lấy lệ, không biết có nghe lọt tai không, trông như sắp ngủ đến nơi.

Đồng Vu thở dài, thì thấy y đột nhiên ngồi bật dậy, làm nàng giật mình kinh hãi, hỏi ngay: "Làm sao vậy? Có chuyện gì mà ta chưa biết à?"

Bạc Hề Linh đưa tay phải ra, trong tay vẫn còn cầm bánh hạnh nhân được bọc bằng vải.

Đồng Vu ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp, cũng không đưa tay nhận lấy.

Bạc Hề Linh có chút ngơ ngác, mở ra nhìn rồi nói: "Không bị đè bẹp, vẫn nguyên vẹn đấy."

Đồng Vu vội vàng đón lấy, mắt hơi cay cay, vị công chúa này tuy có hơi ngốc, lúc nào cũng tự cho mình thông minh, nhưng lại có rất nhiều điểm đáng yêu, vì y mà hao chút tâm tư, cũng đáng lắm.

Công chúa chẳng biết nàng đang âm thầm chê mình, buồn ngủ mà ngã lại giường, mắt nhắm tịt, miệng thì lẩm bẩm: "Hách Liên Thanh thật là đáng ghét, hôm nay không thèm để ý đến hắn nữa."

Đồng Vu mắt ươn ướt, ngồi xổm bên cạnh như một thái giám trung thành, nhẹ giọng khuyên: "Đừng mà..."

Chưa kịp nói xong, thì nghe tiếng ồn ào cãi cọ ngoài trướng, chớp mắt đã thấy một nam nhân xa lạ xông vào.

Đồng Vu lập tức đứng dậy, nhận ra người này chính là Tiên Vu Đồ, huynh đệ kết nghĩa của Ô Bắc Vương.

Người này tiếng xấu lan xa, huống chi tiểu vương gia còn đặc biệt căn dặn, nên Đồng Vu nhớ rất rõ mặt mũi gã.

Giờ thấy người xông vào trướng công chúa, Đồng Vu hoảng hốt, vội chắn trước công chúa đang nửa mê nửa tỉnh, nói: "Tiểu vương gia không có ở đây, chắc vẫn còn trong yến hội, ngài có phải đi nhầm chỗ rồi không?"

Tiên Vu Đồ chẳng thèm để tâm, bước về phía trước, người đầy mùi rượu, chẳng buồn khách sáo: "Ta biết rõ mình đang tìm ai —— hôm nay gặp gấp quá, chưa kịp trò chuyện riêng với công chúa, cố ý đến đây bái kiến."

Công chúa bị mùi rượu xộc vào mũi làm tỉnh lại, tỏ vẻ khó chịu, tiểu vương gia chưa từng mang mùi rượu tới gặp y, mà tên này trông như gấu nâu, lại còn vô lễ như vậy.

So sánh như vậy, công chúa tạm tha thứ cho hành vi khoe khoang của Hách Liên Thanh.

Không có mệnh lệnh, nên người hầu ngoài trướng không dám tùy tiện xông vào trướng công chúa, giờ thấy một kẻ có ý đồ xấu xông vào, Đồng Vu lập tức gọi một tiếng, người hầu chờ sẵn bên ngoài liền vọt vào, nhưng vẫn giữ lễ nghĩa, khuyên bảo Tiên Vu Đồ rời đi.

Hai bên chưa kịp động thủ, thì tiểu vương gia đã xuất hiện.

Đồng Vu thấy hắn trở lại, lập tức nói: "Công chúa nhà chúng ta say rượu nên buồn ngủ, mới chợp mắt thì hắn xông vào, còn buông lời khiếm nhã, may tiểu vương gia trở lại đúng lúc."

Hách Liên Thanh khẽ "ừ" một tiếng, bước nhanh đến mép giường, ôm lấy công chúa vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo vào lòng, hỏi: "Doạ đến ngươi rồi sao?"

Công chúa thuận thế dựa vào lòng hắn, khẽ lắc đầu.

Hách Liên Thanh đã quay lại, nếu Tiên Vu Đồ còn không chịu rời đi, chỉ e vị tiểu vương gia này thật sự sẽ động thủ, vì thế Tiên Vu Đồ cười ha ha hai tiếng, nói rằng mình uống say đi lạc đường, vô tình quấy rầy công chúa.

Gã cố ý để cho mọi người đều thấy rõ ý đồ, càng khiến Hách Liên Thanh thêm tức giận, hồi lâu vẫn không nói lời nào.

Hách Liên Thanh khẽ vu.ốt ve mái tóc dài của công chúa, chậm rãi nói: "Hắn dám ngang nhiên xông vào, còn ăn nói vô lễ, rõ ràng là không coi ta ra gì."

Trong lòng hắn còn giấu một câu chưa nói —— Tiên Vu Đồ vốn không xem công chúa là thê tử thật sự của tiểu vương gia, gã cũng giống như rất nhiều người ở Ô Bắc, chỉ coi công chúa như một món lễ vật có thể tùy ý đem ra tặng người khác.

Không biết Hách Liên Thanh đã hạ quyết tâm làm gì, đột nhiên khẽ cười, nói: "Ngày mai sẽ có trò hay để xem, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa."

Công chúa vốn rất thích cưỡi ngựa, lập tức gật đầu liên tục.

Hách Liên Thanh nói tiếp: "Cũng xem như thay ngươi trút giận."

Lời của tác giả: Gần đây không xuất hiện vì đang mải xem một trận đấu.. (cúi đầu)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.