"Ngươi làm như vậy không ổn đâu." Công chúa ngập ngừng một chút, khuyên nhủ nói.
Hách Liên Thanh ngẩng mặt lên, nhìn y.
"Không ổn chỗ nào?"
Công chúa không biết phải nói sao về hành động của hắn lúc nãy, cũng hơi xấu hổ khi phải giải thích, chỉ mơ hồ mà trách móc một chút.
"Cứ cắn người như vậy không tốt đâu..."
Hách Liên Thanh cười cười, nói: "Ngươi hiện tại là tù nhân của ta, ngươi quyết định được sao?"
Công chúa có chút sửng sốt, cảm xúc ngay lập tức giảm xuống, nói: "Ta chưa làm gì cả, ngươi còn muốn giao ta cho bọn họ sao?"
"Ngươi là thê tử của ta, ta có thể giao ngươi cho ai?"
Công chúa khó hiểu.
"Nhưng mà ngươi vừa nói..."
Lời nghi hoặc chưa kịp nói hết thì âm thanh đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
Hách Liên Thanh lại tiếp tục cắn y.
Rất muốn phản kháng, nhưng tay bị trói ở sau lưng, không thể nào thoát được, công chúa định lùi lại phía sau tránh đi, nhưng Hách Liên Thanh nhanh chóng đè y xuống, cắn mạnh hơn.
Ban đầu, Hách Liên Thanh chỉ hôn nhẹ, đầu y đã bắt đầu có chút tê dại.
Cảm giác này quá xa lạ, thân thể y luôn được bao bọc trong quần áo, chưa từng phô bày trước mặt người khác, huống chi lại bị liếm cắn.
Bây giờ, y cảm thấy toàn thân tê dại, càng ngày càng bồn chồn, giãy giụa trốn tránh như một phản xạ.
Hách Liên Thanh căn bản không nhận ra hành động của mình có bao nhiêu hung hãn, còn hỏi: "Làm gì mà cứ nhích tới nhích lui vậy?"
Vừa rồi, cúi đầu chỉ có thể thấy đỉnh đầu Hách Liên Thanh, hiện tại y có thể thấy rõ ngực mình có thêm bao nhiêu dấu răng.
Công chúa rất tức giận, trách móc nói: "Ngươi rõ ràng đã nói không bắt ta c.ởi quần áo trước khi động phòng."
"Ngươi không phải đã tự tìm đường lui sao, chuẩn bị chết dưới chân núi sao?" Giọng Hách Liên Thanh cũng trở nên lạnh băng.
"Ngươi trong lòng còn nhớ đến hôn sự sao?
Khí thế công chúa lập tức giảm đi một nửa, lại bắt đầu ủ rũ, giọng nói cũng thấp hơn.
"Ta cũng không còn cách nào, chờ đến khi động phòng, ngươi sẽ phát hiện..."
"Phát hiện cái gì?"
Công chúa không nói được, chỉ cúi đầu, ủ rũ nói: "Ngươi đã bắt ta cởi hết rồi, ngươi còn không nhìn ra sao?"
"Không nhìn ra." Hách Liên Thanh trả lời rất nhanh, động tác cũng càng thêm nhanh chóng.
"Ta phải sờ thử một chút mới biết được."
Tiểu vương gia là người hành động quyết đoán, cách một lớp vải cuối cùng, ấn chặt tay xuống.
Đó là bí mật lớn nhất của y, giờ đây đã bị vạch trần sau nửa năm.
Dù có bị vạch trần trước mặt mọi người, hay là do Hách Liên Thanh nghi ngờ, tất cả chỉ là suy đoán, nhưng giờ đây, Hách Liên Thanh đã thực sự chạm vào bí mật của y, nắm chặt nó trong tay.
Bạc Hề Linh từ nhỏ đã biết mình muốn che giấu điều gì, y đã rất vất vả để giấu giếm trong nhiều năm qua, từ khi y rời cung Hà Việt, y đã chuẩn bị cho mình vô số kết cục.
Ban đầu y chỉ nghĩ đến việc sống sót, nhưng dần dần nhận ra đó là điều gần như không thể, vì vậy nguyện vọng của y cũng thay đổi, y chỉ hy vọng có thể chết đi mà không phải chịu nhục nhã.
Hách Liên Thanh không làm nhục y, chỉ là chạm vào y, nhưng trong lòng công chúa, hình như có thứ gì đó đổ sập.
Y thậm chí cảm thấy có chút oán giận, Hách Liên Thanh rõ ràng đã biết tất cả, tại sao cứ phải thật sự chạm vào mới chịu bỏ qua?
Tại sao lại ép y phải hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, sao phải moi tôn nghiêm không ai để ý của y ra cho hắn xem?
Công chúa đột nhiên giãy giụa dữ dội, cố gắng gỡ cánh tay bị trói.
Hành động tự làm tổn thương mình khiến Hách Liên Thanh cũng hoảng sợ, hắn vội vàng giữ công chúa trong lòng, nhanh chóng thả tay y ra.
Hách Liên Thanh giúp y mặc lại áo trong, khi kéo tay áo lên, hắn thấy cánh tay y bị siết chặt, để lại vệt đỏ.
"Ta không muốn làm tổn thương ngươi." Hách Liên Thanh giải thích.
Công chúa dựa vào lòng hắn, không nói gì, nước mắt lặng lẽ rơi, nói: "Ngươi nhìn cũng đã nhìn rồi, còn muốn làm gì?"
Giọng này, Hách Liên Thanh nghe ra được ít sự căm ghét.
"Ngươi ghét ta chạm vào ngươi sao?"
Công chúa vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, tay áo lại hơi ướt, y đem nước mắt cọ vào bộ y phục sang trọng của tiểu vương gia.
"Hiện giờ... chỉ có ngươi ghét ta, ta sao dám ghét ngươi."
Nghe y nói vậy, Hách Liên Thanh như càng tức giận.
Hắn không hiểu y tức giận điều gì, cũng không hiểu tại sao chỉ là một hành động thân mật mà lại khiến y khóc như vậy, như thể bị tổn thương rất lớn.
Tiểu vương gia cũng có chút nản lòng, nghĩ có phải ngày thường công chúa chỉ đùa giỡn, hiện tại tất cả đều lộ ra, công chúa không còn giả vờ thích hắn nữa.
"Ta không nói ghét ngươi." Hách Liên Thanh khẽ nhấp môi, không hiểu sao lật lại nợ cũ.
"Chỉ có ngươi nói ghét ta."
Công chúa đang bi thương lại càng thêm giận dữ.
"Ta đã giải thích rồi, đó chỉ là lời nói lúc nóng giận, sao ngươi còn bám mãi không buông."
"Ngươi nếu không ghét ta, sao ta vừa chạm vào ngươi một chút mà ngươi lại tức giận như vậy?"
Công chúa không thể tin nhìn hắn, thấy hắn cũng thực sự tức giận, y đột nhiên không biết nói gì.
"Ta" nửa ngày, cuối cùng phẫn nộ cúi đầu, đụng nhẹ vào ngực hắn, quay đi khóc.
Hai người đều tức giận, trong mật thất yên tĩnh đến mức không nghe thấy gì ngoài tiếng khóc nức nở của công chúa.
Hách Liên Thanh bình tĩnh lại, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay công chúa, cố gắng hòa giải.
Nhưng công chúa không để ý đến hắn, cũng không nhìn hắn, giọng có chút giận dữ nói: "Đã có nhiều người biết rồi, dù sao ta cũng không sống được bao lâu, ngươi muốn giận ta thì cũng không còn nhiều thời gian để giận đâu."
"Ta không giận ngươi."
"Ngươi có!"
Hách Liên Thanh nghẹn họng không trả lời được, hắn vừa mới thực sự có chút tức giận, nhưng cơn tức giận của hắn không giống như công chúa nói.
Để tránh một cuộc cãi vã không hồi hết, Hách Liên Thanh quyết định thay đổi chủ đề.
"Về chuyện vừa rồi, ta đã cho Tang Nhung đi xử lý, nói người đó là người điên, không cho phép ai nói linh tinh, sẽ không có vấn đề gì."
Việc này ngoài dự đoán của công chúa, y rốt cuộc quay đầu lại, mắt đỏ hoe, nói: "Nhưng... miệng mọc trên người khác, có nhiều người như vậy, ngươi không thể quản nổi."
Hách Liên Thanh nói: "Ai dám nói lung tung, ta sẽ giết người đó. Đây là chuyện liên quan đến danh dự của hoàng gia, họ không dám nói bậy."
Nghe những lời ấy, công chúa lại cảm thấy đau lòng.
"Nhưng mà ta chính là kẻ lừa đảo mà hắn nói, ta không phải công chúa..."
Hách Liên Thanh kéo y vào trong ngực, ôm thật chặt, nói: "Vậy ngươi muốn ta làm sao? Chúng ta bên nhau lâu như vậy, sao có thể dễ dàng buông bỏ?"
Công chúa ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hỏi: "Ngươi... còn muốn chấp nhận ta sao?"
Chưa đợi Hách Liên Thanh trả lời, y lại nghẹn ngào.
"Ngươi vừa mới sờ tận tay, chắc chắn sẽ chán ghét ta... Chúng ta không thể thành thân..."
"Vì sao không thể thành thân?"
Công chúa ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy nước mắt, nói: "Ta không phải công chúa mà ngươi muốn cưới."
"Tất nhiên là ngươi." Hách Liên Thanh xoa xoa mặt y, nói.
"Ngươi là công chúa của ta, như vậy còn chưa đủ sao?"
Lời âu yếm của hắn nghe rất êm tai, nhưng đối với công chúa lòng đầy sợ hãi mà nói, y lại cảm thấy có chút không dám tin.
Có lẽ Hách Liên Thanh chỉ nhất thời không nỡ buông, nhưng sau này nghĩ lại, lại không thể chấp nhận được, thì y phải làm sao? Người Bắc sẽ không bỏ qua cho y.
Tiểu vương gia lại cảm thấy hoang mang, chính mình đã hứa rồi, sao công chúa vẫn còn đau buồn như thế?
Công chúa nắm cổ tay hắn, chậm rãi đặt tay hắn lên eo mình, run rẩy nói: "Ngươi đã biết hết rồi, ngươi không cảm thấy ta ghê tởm sao?"
Hách Liên Thanh lập tức hiểu ra y đang bất an điều gì, nhẹ nhàng vu.ốt ve bụng y, nói: "Ta đã biết rồi, nhưng ta vẫn chọn chấp nhận ngươi, sao ngươi còn hỏi ta câu này?"
Công chúa nhìn hắn, nói: "Ngươi bỏ qua cho ta, vì tình cảm giữa chúng ta, ngươi có thể là nhất thời luyến tiếc ta, nhưng nếu ngươi không thích ta, sẽ cảm thấy ta..."
Hách Liên Thanh không muốn nghe y nói ra hai chữ đó, liền chặn miệng y lại.
Công chúa trong mắt vẫn đầy sợ hãi, Hách Liên Thanh quyết định dùng một cách khác để làm y yên tâm.
"Vậy thử một chút đi."
Công chúa không biết hắn muốn thử cái gì, nhưng Hách Liên Thanh đã co gối, giữ chặt y, như thể sợ y chạy đi.
Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện, nhưng động tác lần này mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Công chúa nhìn thoáng qua, không hiểu vì sao Hách Liên Thanh lại làm vậy.
Hách Liên Thanh hôn lên môi y, nói: "Ngươi sợ người khác phát hiện, chắc là chưa bao giờ chạm vào qua."
Công chúa không trả lời được, trong cổ họng phát ra những âm thanh lạ lẫm, y cố gắng gỡ tay Hách Liên Thanh ra, nhưng Hách Liên Thanh lại dùng tay trái bị thương giữ chặt y.
Đầu óc y ngày càng mơ hồ, cảm giác lạ lẫm và kỳ diệu lại một lần nữa ập đến, y biết bản thân đang phát ra âm thanh nhưng lại không rõ mình đang nói gì.
"Ta sẽ không để ngươi chết."
Công chúa như nghe thấy hắn nói vậy, nhưng y không thể phân biệt được lời này có ý nghĩa gì, ngón tay vẫn nắm chặt xiêm y của tiểu vương gia, toàn thân run rẩy không thể bình tĩnh lại.
Hách Liên Thanh nhìn chằm chằm y một lúc, rồi cười tươi, nói: "Cảm giác cũng không có gì khác lạ."
Công chúa không hiểu lời đó có ý gì, phát ra âm thanh nghi vấn.
Hách Liên Thanh lại không giải thích cho y, bảo y lấy giúp hắn khăn tay
Công chúa lần đầu đỏ bừng từ má đến tai, vừa ném khăn tay cho hắn, nhưng hắn lại nhặt lên, sai y.
"Ngươi làm bẩn, mà không giúp ta lau một chút sao?"
Công chúa vô cùng xấu hổ, để che giấu sự xấu hổ, y giả vờ giận dỗi, ra sức giúp hắn lau tay.
Công chúa rất xấu hổ, chưa từng xấu hổ như vậy
Nhưng cũng may, chỉ có Hách Liên Thanh nhìn thấy y trong tình trạng này.
Lửa trong chậu than cạnh mép giường dần tắt, lửa than trong mật thất không được đốt thêm, không gian ở đây lại trở nên lạnh lẽo.
Công chúa vừa rồi mới đổ mồ hôi, lúc này khoác lại áo lông chồn, vẫn run lên vì lạnh. Y đưa tay sờ sờ ngón tay Hách Liên Thanh, cảm thấy tay hắn cũng lạnh, huống chi hắn còn bị thương.
Tiểu vương gia luôn bôn ba khắp nơi, thân nhiệt cao, từ trước đến nay không mặc những loại áo lông chồn dày, nhưng ở trong mật thất lạnh như băng này, không thể để hắn lạnh đến đông lại được.
Công chúa lo lắng hỏi hắn: "Làm sao bây giờ? Tang Nhung có thể mang chút quần áo đến đây không?"
"Hắn còn phải đi một chuyến, sẽ mất rất nhiều thời gian."
"Tay ngươi lạnh quá." Công chúa lo lắng, định cởi áo lông chồn trên người mình ra cho hắn.
Hách Liên Thanh giữ tay y lại, cười nói: "Một người thì đúng chỉ có thể dựa vào quần áo và lửa để sưởi ấm, nhưng hai người thì có cách khác, ngươi muốn thử không?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.