Lúc đó, nàng đã sinh con, cầm sắt hoà minh với Lục Kinh Hoài, vẫn là đối tượng mà rất nhiều quý nữ ở kinh thành hâm mộ.
Nhưng khi nàng tới lại thất hồn lạc phách, không có tinh thần gì cả.
“Có một nữ nhân ôm một đứa trẻ tới cửa, nói là của Lục Kinh Hoài…”
“Ban đầu Lục Kinh Hoài nói là không phải của hắn, sau đó lại thay đổi, nói là hôm đó hắn gặp gỡ chiến hữu trước kia, uống nhiều quá…”
“Ta tính cẩn thận, có thể hắn không phải là do uống nhiều, mấy ngày hôm đó ta có tranh chấp với mẹ chồng, hắn ra ngoài giải sầu ba ngày không về, có lẽ chính là ngày hôm đó.”
Nam chủ cũng xấu đi rồi.
Trong lòng ta cảm thấy tiếc nuối.
Ta vốn đã nghĩ tới, có thể nhìn thấy chuyện cổ tích trong hiện thực.
Nhưng nghĩ kỹ một chút, suy nghĩ vẫn quá tốt đẹp.
Nếu chuyện cổ tích thật sự có thể xuất hiện trong thực tế, thì những câu chuyện đó sẽ không kết thúc sau khi thành thân, phải viết đến khi bọn họ chết mới đúng.
Ngược lại, Tuế An đã viết rất nhiều chuyện về những nhân vật trong truyện cổ tích sau khi sống lại.
Cô bé lọ lem sống lại vứt bỏ hoàng tử.
Công chúa Bạch Tuyết sống lại giết chết hoàng tử.
Cô bé Rapunzel sau khi sống lại thì đẩy hoàng tử khỏi tháp cao.
Có lẽ Tuế An khi đó đã nhận ra, nếu thế đạo này thật sự là một quyển sách, cũng chỉ là một câu chuyện cổ tích.
Truyện cổ tích đã kết thúc hoàn mỹ trong thời khắc mà Trấn An với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-hanh-tue-tue-dung-an/2759608/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.