Ma ma đáp:
“Nương nương nói, mặc kệ Công chúa gây ra chuyện gì, hôn sự này đã là chuyện chắc chắn, tuyệt đối không thể thay đổi.”
Ta khẽ cong môi:
“Trong mắt người ngoài, bản cung vẫn là nữ nhi của mẫu hậu. Bản cung phạm sai lầm, người khác sẽ trách tội bản cung, tất nhiên cũng sẽ trách mẫu hậu. Mẫu hậu một lòng muốn lôi kéo Tống gia, nhưng không biết Tống Tướng quân hiện giờ có suy nghĩ gì về người nhỉ?”
Sắc mặt ma ma đại biến, vội vàng rời đi.
Không bao lâu sau, Tống Tam lang lén hỏi ta—
“Khi nào thì cho ta giải dược? Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta e rằng hoa khôi ở thanh lâu mà ta yêu thích sẽ thành của người khác mất.”
Ta mỉm cười:
“Làm hòa thượng một ngày hay làm cả đời, ngươi tự cân nhắc đi.”
Hắn im bặt, rụt cổ không dám hó hé thêm câu nào.
Nhưng sau khi hồi phục, hắn lại bắt đầu quậy phá Tống Tướng quân.
Mỗi ngày, đúng lúc phụ thân hắn vào phòng thiếp thất, hắn liền đứng ngoài cửa khóc lóc thảm thiết.
Dài lâu như vậy, hắn chưa điên, Tống Tướng quân cũng suýt phát điên.
Nhưng cũng không thể đánh chec nghiệt tử này.
Không còn cách nào, Tống Tướng quân chỉ có thể tự mình cầu xin hủy hôn.
Mẫu hậu thuận nước đẩy thuyền, liền hủy bỏ hôn ước này.
Chuyện này dạy cho ta một đạo lý—
Nỗi đau của kẻ khác đối với người quyền cao chức trọng chẳng đáng là gì.
Chỉ khi nào tổn hại đến lợi ích của họ, họ mới bắt đầu để tâm đến nỗi đau của ngươi.
Ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-hoi-trieu-chuyen-xua-cu-lieu-co-con-ven-nguyen/1164212/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.