“Mẫn Nhi, con hãy nhớ, người ở trong hình chính là ba của con.”
“Mẫn Nhi, bất luận như thế nào, con nhất định phải bắt hắn chứa chấp con.” “Mẫn Nhi, không cần phải sợ, mẹ sẽ luôn luôn theo con.” … Vào đêm mùa thu vẫn còn duy trì lạnh lẽo, được bao bọc bởi cái áo khoác lông bên ngoài thật dầy, cái mũi nhỏ của Tống Mẫn Nhi bị lạnh cóng đến đỏ bừng, xoa xoa cánh tay nhỏ bé, sững sờ nhìn tấm hình người đàn ông lạnh như băng, còn có một đôi mắt sâu sắc giống cô như đúc. Âm thanh to nhỏ, tiếng kèn chói tay kèm theo chói mắt ở đầu xe. Tống Mẫn Nhi giơ tay lên che kín mắt, theo khe hở từ trong tay nhìn về phía bên trong tấm màn đen nhấp nháy như cũ từ chiếc xe thể thao màu bạc. “Chết tiệt.” Tròng mắt đen lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Hạ Vũ Hi chợt dẫm phanh lại, dừng lại ở bóng dáng nhỏ phía trước. Sáu năm sau, Hạ Vũ Hi bộc phát tính tình nóng nảy, cau mày mở cửa xe, một đôi giày da màu đen sáng bóng bước ra cửa xe, thân thê ngang tàn đi theo ra ngoài dò xét, đôi mắt đen láy trong đêm tối vẫn y như cũ rất sắc bén. Vỗ vỗ lồng ngực đầy khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ bé của Tống Mẫn Nhi đỏ bừng, càng không ngừng đối chiếu với nhân vật thật ở trong hình, nặng nề gật đầu một cái, xác định đó chính là một người, cẩn thận đem hình thu vào bọc nhỏ trong túi xách giắt ở bên hông, Tống Mẫn Nhi triển khai dùng cánh tay ngắnTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-xa-me-mot-chut/1589112/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.