“Vũ Hi, em đã về rồi.” Cả người đều mặc y phục lộng lẫy, mặt trang điểm đậm, Cung Mạt Lỵ vẫn còn ở phòng khách, giọng nói vang dội cả phòng, như sợ không có người nào không biết, cô sắp là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.
“Bà bà, bà đang gọi ba tôi sao?” Tống Mẫn Nhi ngồi ở lầu hai trên lan can lắc hai cái bắp chân trắng như ngó sen, từ trên cao nhìn xuống cô, cười híp mắt trả lời. Bà bà? Trong đầu Cung Mạt Lỵ liền có vầng mây đen, cô hiện đang ở tuổi thanh xuân, xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha dịu dàng, là đứa nào không có mắt dám kêu cô là bà bà, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện làm cho cô đặc biệt giật mình. “Mày, mày…” Kinh ngạc trợn to hai mắt, tay Cung Mạt Lỵ run run chỉ vào hai cái chân nhỏ thoáng vụt qua ở trên lầu, dung mạo kia quả thật với cô ta là cùng một khuôn mẫu được khắc ra vậy, nhưng mà, không phải cô ta đã chết sáu năm trước rồi sao! “Tôi cái gì? Bà bà muốn nói là tôi rất đáng yêu sao?” Tống Mẫn Nhi nhe răng cười một tiếng, bề ngoài ngây thơ, nhưng trong lòng là một tiểu ác ma. “Hừ, tiểu quỷ, mày vào bằng cách nào hả?” Cung Mạt Lỵ hừ lạnh, chẳng thích phải tức giận vì một tiểu quỷ, việc khẩn cấp là cô muốn biết người phụ nữ kia có còn sống hay không? Có phải là đã trở lại rồi hay không? Quan trọng nhất là không để cho Hạ Vũ Hi biết được chuyện đã xảy ra vào nămTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-xa-me-mot-chut/1589114/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.