Ngồi ở chỗ ngồi ghế sau của xe hơi, Tống Mẫn Nhi không an tâm mở to mắt ngắm nhìn khắp nơi, một lúc cúi đầu nghiêm túc nhìn văn kiện của Hạ Vũ Hi, một hồi nằm ở bên cửa sổ, nghiêng đầu nhỏ nhìn về cảnh sắc đang bay ở phía sau.
“Ba, chúng ta đi đâu vậy?” Rốt cuộc, tự mình chơi đến nhàm chán cực độ, thân thể nhỏ nhắn của Tống Mẫn Nhi chuyển sang leo lên bắp đùi Hạ Vũ Hi, nháy mắt to hỏi. “Đi bệnh viện.” Buông một nửa văn kiện trong tay, Hạ Vũ Hi lấy mắt kiếng xuống, đem thân thể của cô xê dịch, để cho cô thoải mái vùi vào trong ngực của anh, đêm qua Mẫn Nhi đã làm cho anh quá kinh ngạc, anh phải mang cô đi bệnh viện, để làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Bệnh viện?” Nghiêng đầu nhỏ suy tư, mặt Tống Mẫn Nhi bối rối. Nụ cười nhàn nhạt, Hạ Vũ Hi thương yêu sờ vào cái mũi nhỏ nhắn của cô, chỉ cười không nói. “Tôi đã về rồi.” Kéo thân thể mệt mỏi rã rời, mang theo mùi rượu khắp người, Cung Mạt Lỵ về đến trong nhà, đáp lại cô cũng chỉ là căn phòng yên lặng. “Má Trương, má Trương, mọi người đi đâu hết rồi?” Tiện tay quăng túi xách ném ở trên ghế salon, Cung Mạt Lỵ nặng nề cuộn mình trên ghế sofa, không nhịn được hắng giọng kêu. “Tới ngay tới ngay, tiểu thư Mạt Lỵ, cô đã về rồi.” Vội vã từ lầu hai chạy xuống, má Trương chỉ sợ làm cho Cung Mạt Lỵ tức giận, lặng lẽ thay cô dọn dép giày cao gót bị đáTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-xa-me-mot-chut/1589131/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.