“Ồ, tôi tưởng là ai đang nói chứ, thì ra là Hạ tổng giám đốc à!”
Người chưa đến tiếng đã đến trước. Vạn Thiếu Hoằng âm thanh vang vọng cất lên, cố làm vẻ quen biết đáp trả vào bả vai Hạ Vũ Hi. “Sao anh lại xuất hiện ở bệnh viện?” Hạ Vũ Hi khẽ cau mày, không để ý cứ hất tay của anh ra, “Chẳng lẽ anh lại túng dục quá độ, nên mạng chỉ còn một sớm một chiều thôi sao?” Hạ Vũ Hi không khách khí liền chế nhạo Vạn Thiếu Hoằng làm sắc mặt anh thoáng cứng đờ, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, trong mắt chợt lóe lên độc ác. “Anh còn chưa có chết, sao tôi có thể chết trước mặt anh chứ!” Vạn Thiếu Hoằng hài hước cười nói, lần nữa vỗ vào bả vai Hạ Vũ Hi, đơn giản chỉ cần kéo anh cách ra khỏi cửa xe, thuận lợi để cho thủ hạ ra tay trong nháy mắt không để lại bất cứ dấu vết. Rầm, một tiếng vang thật lớn. Cảnh giác liền quay đầu lại, Hạ Vũ Hi cảm giác trái tim thiếu chút nữa đã ngừng đập, một chiếc xe hàng lớn đâm thẳng đến chỗ ngồi phía sau xe của anh, Mẫn Nhi vẫn còn ở trong xe. Đẩy Vạn Thiếu Hoằng đang cản trở ra, anh không suy nghĩ liền vọt đến. “Mẫn Nhi, Mẫn Nhi…” Không để ý đến nhiệt độ đốt cháy người, Hạ Vũ Hi lo lắng gào thét, cũng không nghĩ anh la hét thế nào, không nghe được âm thanh non nớt của Mẫn Nhi. “Tránh ra, Mẫn Nhi, hãy cố chịu đựng, ba tới cứu con đây.” Thô bạo đẩy đám người đang vây quanhTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-nho-phuc-hac-cha-truoc-cach-xa-me-mot-chut/1589132/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.