Những ngày sau đó ta bận rộn muốn gục xuống.
Trước kia ta chưa bao giờ có bất kỳ quan hệ gì đến chính trị mà hiện tại tất cả đều đổ ập xuống, cũng may ta có thể lén lút đem Vô Mẫn Quân theo, thật ra hắn rất thiết thực, đáng tiếc là việc thực hiện nghi thức phải do bản thân ta tự làm, bởi vậy không khỏi đau đầu vạn phần, thật vất vả chờ nghi thức đăng cơ trôi qua, ngày chúng ta đi Đông Nguyên Quốc đã tới gần.
Ba ngày trước khi ta và Vô Mẫn Quân đi, cũng là lúc mà cả nhà Hưu Ấp Vương bị giáng làm thường dân, mưa thu mênh mông, toàn bộ cung Tây Ương ngập tràn sương mù, ta miễn cưỡng khen mà tự hỏi sau khi đi Đông Nguyên quốc không biết sẽ có những vấn đề gì nảy sinh. Thịnh An quận chúa không biết bằng cách nào đi kiệu tới đây, lặng lẽ hành lễ bên cạnh ta: “Hoàng Thượng.”
Cánh tay cầm ô của ta đột nhiên có chút cứng đờ, nhìn thấy nàng ta ở trong cơn mưa phùn mà không có ô, khuôn mặt hướng lên trời, tóc tai bù xù, một thân áo tang trắng hòa với sương hoa đỏ trắng phía sau thành một.
So với quá khứ, nàng ta có chút khác biệt, trên mặt chỉ thấy sự lạnh nhạt thờ ơ. Ta đoán nàng ta đã nản lòng thoái chí với Vô Mẫn Quân, đều là nữ tử, thấy nàng bị người yêu phản bội, để tang cha, từ quận chúa trở thành thường dân, không khỏi có chút không đành lòng, vì thế nói: “Đứng lên đi.”
Thịnh An quận chúa chậm rãi ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-quy-tinh/2688640/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.