Nàng từ chối theo bản năng: "Thì nói ta không có ở đây." Lời còn chưa dứt, chỉ nghe sau lưng có người cười nhẹ: "Thì ra công tử cũng ở nơi đây."
Quay mắt chỉ thấy Hách Liên Du mang theo Thanh Thụy, Đỗ Minh dạo bước đến. Quan bào nhất phẩm bằng gấm màu tím, tiên hạc cẩm tú quấn nhau, vạt áo lay động như dòng nước chảy uốn lượn, càng làm cho gương mặt hắn thêm mấy phần mị hoặc.
Thân thể Thượng Quan Mạn cứng đờ, chỉ đành cười nói: "Không biết Đại nhân đến, không tiếp đón từ xa, thật sự là thất lễ."
Ánh mắt thâm thuý của hắn dừng lại trên mặt nàng, chậm rãi đi tới, cười nói: "Giữa ta và công tử, còn giữ nghi thức xã giao làm gì?" Lại thân mật choàng tay qua vai nàng, tư thế chiếm giữ tuyệt đối. Lông tơ của nàng lập tức dựng đứng, thân thể đột nhiên đông cứng, hai mắt Hồng Phi trừng to như chuông đồng, nghẹn ngào kêu lên: "Đại nhân!"
Hắn dừng bước, lòng bàn tay giữ chặt đầu vai nàng, như thể vừa mới chú ý tới hắn, ánh mắt đảo qua, lạnh như mùa đông: "Chuyện gì?"
Trên trán Hồng Phi nổi gân xanh, hàm răng cắn chặt, cuối cùng vẫn cúi đầu dưới ánh nhìn soi mói của hắn: "Ty chức Hồng Phi tham kiến Đại nhân."
Hắn không đếm xỉa tới "Uh" một tiếng rồi ôm Thượng Quan Mạn đi. Sao nàng lại không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ nghi hoặc của Hồng Phi, không khỏi xấu hổ giãy vai, bị đầu ngón tay thon dài của hắn giữ chặt, càng không thể động đậy.
Thanh Thụy nói: "Đại nhân muốn mời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-that-sung-ta-muon-nang/30985/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.