“Phò mã làm sao vậy?” Cảnh Dương đứng ở ngoài cửa, hỏi mấy thị nữ từ thư phòng đi ra.
“Nô tỳ cũng không biết, Phò mã gia phát hỏa thật lớn, đuổi hết tất cả chúng ta ra ngoài, nói là ai cũng không được vào quấy rầy hắn.” Nói chính là người có tuổi lớn, coi như trấn định một chút, còn lại mấy người tuổi còn nhỏ, đều bị sợ hãi, đứng ở một bên còn khóc lên.
Cảnh Dương vừa định hỏi lại cái gì, chợt nghe một tiếng đổ vỡ ở trong phòng, ngực vô cùng kinh ngạc nói: người này đang ném đồ sao?
Xua tay với bọn thị nữ nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi.” Sau đó nhấc váy, đẩy cửa đi vào phòng.
“Ta không phải đã nói sao! Ai cũng không được vào!” Sở Thương nghe thanh âm cửa phòng mở, lại vỗ bàn rống lớn một tiếng.
Thảo nào mấy thị nữ nhỏ tuổi kia bị dọa đến phát khóc, Sở Thương cái dạng này bản thân cũng chưa từng thấy qua, cho dù là lần trước vì chuyện của Sở Nhứ Nhi nàng cũng chưa từng phát hỏa lớn như vậy, nhiều lắm chỉ là nhốt bản thân lại mà thôi.
“Ngươi này lại đang phát hỏa cái gì?” Cảnh Dương nhấc chân bước qua đống nát vụn dưới đất, đây là trà còn đang nóng đi, xung quanh còn bốc lên nhiệt khí a “Ngươi dọa bọn đều sọ đến phát khóc, là ai lại chọc ngươi?”
Hơi thở Sở Thương rất nặng, ngực cũng không ngừng phập phồng, nghe ra thanh âm của Cảnh Dương, lúc này mới thoáng thu liễm một ít, bất quá lửa giận vẫn còn cháy bừng như cũ.
“Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-tieu-tang-huu-le/1812964/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.