Lý Khanh sau khi cổng nàng quay về điện thì liền nhẹ nhàng đặt nàng lên giường tránh việc nàng giật mình tỉnh giấc.
Còn bản thân hắn thì nhẹ nhàng giúp nàng cởi dầy thoa thuốc, nhìn đôi chân trắng nõn bị pha thêm vài chổ đỏ của nàng hắn vô cùng đau lòng.
Sao khi làm song việc hắn nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng đưa tay ôm nàng vào lòng mà ngủ, dù sao hiện tại hắn cũng chằng có chuyện gì để làm nên ôm nàng đi ngủ là lựa chọn sáng suốt nhất hiện tại.
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ đến tận trưa, đến khi nàng có cảm giác bản thân sắp thở không thông mà giật mình thức dậy thì thấy bản thân đang bị ôm chặt.
Nghe âm thanh hít thở đều đặng của Lý Khanh nàng liền ác ý mà dẫy ra khỏi vòng tay hắn lại còn đạp cho hắn một cái làm hắn lăn xuống khỏi giường.
Lúc cơ thể vừa chạm đất hắn liền giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác mà ngồi nhìn nàng.
Đợi gần một phút hắn mới tỉnh ngủ mà leo lại lên giường khó hiểu mà nhìn nàng.
"Sao nàng lại đạp ta?"
"Bách Lý Khanh, chàng suýt chút nữa đã giết ta rồi" nàng trừng mắt đầy không vui mà nhìn hắn.
Hắn vừa nghe nói thì hoảng sợ "A Yên, nàng không sao chứ có bị thương ở đâu không?
Ta đã làm gì nàng rồi? Thật xin lỗi nàng ta không nhớ" lời nói của hắn mang đầy vẻ hốt hoảng lo lắng vội vàng lại gần xem thử trên người nàng có vế thương nào không.
Thấy hắn hốt hoảng như vậy nàng có chút buồn cười nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-uy-quyen-dao-yen-thien-nguyet/882386/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.