Cửa vừa mở ra, người xuất hiện là một lão bà khoảng sáu mươi tuổi. Khi bà mở cửa, có vài nha hoàn đem theo mấy chiếc rương nhỏ và phục trang bước vào.
“Vú?” Uý Vân đưa cả bà vú đến đây?
“Nhạc Bình tiểu thư.” Bà nở một nụ cười hiền hậu với Nhạc Bình, sau đó nhìn các nha hoàn nói: “Được rồi, các ngươi có thể đi ra.” Không muốn bọn họ nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
“Vú, sao vú lại ở đây?” Nhạc Bình vui mừng lẫn sợ hãi hỏi.
Bà vú lắc đầu, “Ta đã nghe đến chuyện nghịch ngợm của ngươi rồi, Uý Vân ngoài miệng mặc dù không nói gì thêm, nhưng ta biết hắn giận điên lên.” Bà cười cười, “Rất nhiều năm rồi, mới có người có thể làm cho Uý Vân phát hoả như vậy, ta nào có thể bỏ qua? Nói thêm nữa.... ta muốn xem xem, nha đầu vụng về này giả dạng hoa khôi phương các như thế nào?”
Nhạc Bình chột dạ cúi đầu, nàng vốn không nghĩ sẽ lừa gạt bà vú, nhưng là....
Bà sẽ nói với Uý Vân sao? Nhạc Bình trộm nhìn bà vú.
“Ngươi còn cái gì có thể giấu giếm được vú sao?” Bà cười, xoa đầu Nhạc Bình, “Yên tâm đi, vú luôn đứng về phía ngươi, cũng nên có người làm cho Uý Vân tức giận một chút.” Bà vừa nói vừa cười không ngừng, “Từ sau khi hắn bắt đầu hiểu chuyện đến nay, ta chưa từng thấy hắn tức giận như vậy.”
Kỳ quái. Như thế nào mà bà Vú lại muốn nhìn thấy Uý Vân nổi giận. Người bình thường nhìn thấy Uý Vân nhẹ nhàng mà nhăn mày đã sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-chua-yeu-pho-ma/405565/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.