*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, Cửu cô cô đến cung của thái hậu khám bệnh còn Sở Từ ngồi dưới mái hiên ngắm cơn mưa phùn. Lý trí kêu gào nàng không thể trốn tránh, dù có xin nghỉ ở nhạc phường thì vẫn nên đến chỗ Trường An cho phải phép.
Song có một tiếng nói chi phối hành động của nàng. Nó bảo sống ngày nào hay ngày ấy, đừng lo nghĩ nhiều như vậy. Cứ sống như hạt bụi sẽ biến mất cùng mưa gió, để tất cả mọi người – nhất là Trường An – quên đi sự tồn tại của nàng.
Giữa trưa, mặt trời lộ ra giữa những tầng mây, chói chang tới mức chả ai dám nhìn thẳng. Sở Từ nhớ còn nhiều thảo dược chưa phơi khô bèn vào phòng mang mấy cái sàng thảo dược ra phơi.
Dụ Thái đúng giờ tới cùng hộp đồ ăn bằng gỗ đỏ trêи tay. Hắn thấy nàng có thể hoạt động thì nỗi lo trong lòng được cởi bỏ. Khi đã vào viện tử, hắn múc một bát canh tuyết lê rồi đặt trêи bàn trúc dưới mái hiên.
Do còn bệnh nên Sở Từ vừa động tay động chân một chút đã bắt đầu đổ mồ hôi. Lực bất tòng tâm, nàng đành ngừng lại và dựa vào kệ thảo dược mà thở dốc.
Dụ Thái thấy vậy bèn cuống quít để đồ trong tay xuống rồi đỡ lấy nàng, “Chưa khỏi bệnh thì không cần làm.”
Sở Từ hơi choáng váng nên cái gật đầu của nàng gần như vô hình.
“Cửu cô cô dặn cô nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-cong-don-dau/1890885/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.