"Bọn họ gần như khát khao sự thân mật hoang đường này, xoa dịu sự cô độc khi đứng ở nơi cao."
...
Hình Bộ thượng thư đi đầu mưu nghịch, bởi để tránh hiềm nghi, Hình Bộ giao chuyện trại ngựa cho Binh Bộ phụ trách toàn quyền.
Ngụy Hổ bị áp giải vào lao ngục Binh Bộ.
Phòng giam này thường ngày không mấy khi dùng đến, xương trắng chồng chất trong góc cũng chẳng được quét sạch, trên đất còn đầy những vết máu đen trộn với đất bùn cáu bẩn.
Giày vàng của Ngụy Dịch đạp đất đi vào, chỉ ô uế mỗi đế giày, long bào không nhiễm một hạt bụi.
Ngụy Hổ ngủ say sưa, mất công tốn sức mới mở mắt ra thành một cái khe, nhìn thấy vạt hoàng bào kia liền vội vàng lăn từ trên giường nhỏ xuống, hoảng loạn bò đi ôm chân hắn, kích động vạn phần: "Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt! Ngươi tới cứu ta phải không?!"
Ngụy Dịch câu môi cười khẽ, chậm rãi cọ sạch bùn đất trên đế giày vào ngực gã.
Giờ khắc này, Ngụy Hổ chỉ hận không thể cúi đầu liếm giày hắn.
Đợi đến khi cọ hết bùn đất đi, Ngụy Dịch một cước đạp gã ra.
Ngụy Hổ ngã lăn ra đất, bưng ngực ho lớn mấy tiếng, lại lập tức bò qua lần nữa: "Huynh đệ tốt, ta vô cùng oan uổng mà! Ngươi là Hoàng Thượng, tùy tiện nói một câu cũng có thể cứu ta ra ngoài! Đất này, đất này quả thực còn chẳng bằng chuồng ngựa của Kế Châu, ta thực sự không ở nổi nữa! Ngươi bàn giao với đám người ngoài kia được không, chỉ cần đuổi ta về Kế Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-ngoc/666052/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.