"Ngụy Dịch muốn ngự trị trên người Lâm Kinh Phác lần nữa, hung hăng chà đạp y, khiến y khóc lóc nức nở."
...
Sâu trong Hoàng cung cực kỳ yên tĩnh.
Tiền giấy chưa cháy hết bay đầy trên sân, bị gió cuốn ra khỏi tường cung.
Cung nhân cầm đèn chẳng ở đây, thanh âm bi thương thảm thiết của phụ nhân đang khóc lóc nỉ non càng thêm dọa người, tăng thêm mấy phần âm u trong bóng tối.
"Hổ... Tâm can của ta... Ngươi an giấc đi..." Bà ta thấp giọng nức nở, nhìn lửa trong bồn, chỉ hận không thể đốt toàn bộ Hoàng cung chôn theo.
Bà ta còn mải nước mắt nước mũi, chợt ngẩng đầu, cảm thấy sau lưng như có trận gió lạnh thổi qua. Chẳng biết một tên thái giám đã đứng phía sau từ bao giờ.
Mặt mày bà ta lộ ra vẻ sợ hãi: "Ngươi... Ngươi là người phương nào?!"
Thái giám hành lễ với bà ta rồi cười gằn: "Nô tài lo lắng Trưởng công chúa mong nhớ Duệ vương thành tật, tới đây trợ giúp Trưởng công chúa sớm ngày đoàn tụ cùng Duệ vương."
"...Làm càn! Tiện nô kia, ngươi định làm gì! Ta đường đường là Trưởng công chúa Đại Khải!" Bà ta hoảng sợ hô lên, vậy mà thái giám kia chỉ vung tay đã bắt được gáy bà ta, lôi xềnh xệch một đường về phía giếng cạn trong sân viện.
Xung quanh toàn là bóng tối, bà ta không sờ được tới dây thừng bên giếng, trâm vàng rơi xuống trước tiên, nát bét trong giếng.
Ngay sau đó, "phù" một tiếng, tàn tro trong viện nhất thời bay cao.
...
"Hoàng Thượng, đêm qua Trưởng công chúa ngã giếng, hoăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-ngoc/666053/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.