Dù không chuyển lớp, nhưng ngày nào cũng Lâm Hữu cũng phải tham gia huấn luyện nghệ thuật một buổi. Vậy nên lúc nào bàn cậu cũng trống không, mỗi khi quay sang, Lục Thanh Nham không thấy gương mặt trắng nõn thanh tú của cậu nữa, chỉ còn lá cây ngô đồng ngoài cửa sổ, màu xanh biếc sum suê, chắn không cho ánh nắng xen vào.
Đến gần hai tháng sau, Lục Thanh Nham vẫn chưa quen với cuộc sống này.
Có những khi trong tiết học, anh bỗng nói với bên cạnh, “Lâm Hữu, cho anh mượn bút.”
Hoặc anh sẽ vô thức vươn tay sang, nghĩ Lâm Hữu ngồi cạnh mình, chỉ cần vươn tay ra là có thể bao trọn bàn tay nhỏ hơn mình một cỡ của Lâm Hữu.
Nhưng lần nào cũng bắt hụt.
Anh chỉ nắm được một luồng không khí.
Lục Thanh Nham thu tay về, nhìn sang bàn Lâm Hữu.
Đến lúc này, anh mới thật sự cảm thấy Lâm Hữu cố gắng hy vọng hai người họ học gần nhau quan trọng đến mức nào.
Còn chưa xa nhau bao lâu, vẫn học cùng một trường, vậy mà anh đã được trải nghiệm nỗi khổ yêu xa.
Cũng không biết những cặp đôi yêu xa nhật đã sống thế nào.
Ỷ mình ngồi cuối lớp, giáo viên không nhìn thấy, Lục Thanh Nham lấy một hộp sô cô la trong ngăn bàn ra. Khác với những hộp sô cô la được tạo hình xinh xắn ngoài hàng, mấy viên sô cô la này có hình thù rất lạ, chắc chắn người làm phải vụng về lắm, trái tim thì xiêu vẹo, lá phong thì dúm dó.
Lục Thanh Nham bóc một viên bỏ vào miệng, ngọt đến nhăn mặt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-thuc-du-bat-cao-cap/2307494/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.