Dù Lâm Hữu đang chạy trên sân bóng, nhưng cứ vài phút lại nhìn về phía Lục Thanh Nham một lần.
Cậu đắc chí nghĩ, không phải tại cậu đâu nhé, ai bảo Lục Thanh Nham thật sự rất nổi bật, rõ ràng có cả một đám người ngồi cạnh sân bóng, nhưng Lục Thanh Nham ngồi trong đó lại như hạc giữa bầy gà. Vai rộng, eo thon, chân lại dài, mặt mày tuấn tú, vóc dáng gợi cảm, không nhìn không được.
Nhưng Lâm Hữu chưa nhìn được mấy lần đã phát hiện Lục Thanh Nham không ngồi một mình nữa, không biết tại sao lại có hai nữ sinh và một nam sinh đứng cạnh anh, đều không phải học sinh lớp họ. Mấy người họ nói chuyện với Lục Thanh Nham, cười đến run rẩy, mà Lục Thanh Nham cũng đang cười!
Lâm Hữu bất giác đập bóng manh hơn.
Lạ thật, Lục Thanh Nham vốn là người còn chẳng thèm nhìn người lạ lấy một lần, sao lại vô duyên vô cớ táu gẫu với người khác.
“Lâm Hữu, truyền bóng!” Có người gọi cậu.
Lâm Hữu kéo tâm hồn đang tít trên mây xuống, truyền bóng cho đồng đội. Nhưng trong lòng lại như vừa đánh đổ vại dấm, dấm ủ lâu năm chảy ào ào ra ngoài.
Nhưng khi cậu xuống sân, mấy người bên cạnh Lục Thanh Nham đã đi hết rồi.
Lâm Hữu mướt mải mồ hôi đi qua, ngồi phịch xuống cạnh Lục Thanh Nham.
Cậu còn chưa kịp nghĩ xong cách hỏi tội, Lục Thanh Nham đã dán một lon coca lên mặt cậu, hỏi: “Uống không?”
Lâm Hữu nhận lon coca, bất mãn nói: “Sao không mua lạnh?”
“Mới vận động xong không nên uống đồ lạnh.” Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-thuc-du-bat-cao-cap/2307498/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.