** “Trời giáng” là từ ngược lại với “Thanh mai trúc mã”, chỉ người theo đuổi có quan hệ mờ ám với nhân vật chính nhưng không phải dạng nhân vật chơi với nhân vật chính từ nhỏ.
Tiêu Bình đi rồi, nhưng các học sinh xung quanh vẫn chưa nỡ rời đi, không muốn “vở kịch” này hạ màn, họ vươn cổ nhìn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham.
Khi Tiêu Bình ném hộp quà cho cậu, Lâm Hữu vẫn chưa kịp phản ứng lại, khi y đi rồi cậu mới cúi xuống nhìn thứ trong lòng.
Còn rất nặng nữa.
Cậu mở hộp quà, không ngờ lại là một đôi giày chơi bóng, mẫu giới hạn, lại đúng là đôi Lâm Hữu không tranh mua kịp.
Con mắt Lâm Hữu chẳng mấy mà dính luôn lên đôi giày.
“Má, cậu bạn này biết tặng quá đó chứ.” Cậu kìm lòng không đặng muốn sờ đôi giày kia, đôi này được bán giới hạn số lượng, lại còn ở nước ngoài, cậu chậm một xíu thôi đã hết hàng rồi.
Mặt Lục Thanh Nham lại càng đen hơn.
Quà năm mới anh chuẩn bị cho Lâm Hữu chính là đôi anh mua lại với giá cao.
Không ngờ anh còn chưa kịp tặng mà Tiêu Bình đã tranh trước.
Anh lập tức đóng chiếc hộp trong lòng Lâm Hữu lại.
“Đừng nhìn nữa, tôi cũng mua riêng cho ông một đôi, đừng nhìn đôi này nhỏ dãi nữa.”
Lâm Hữu lập tức không nhìn nữa, dù sao vốn cậu cũng không muốn nhận.
Cậu vui vẻ, sang đường cùng Lục Thanh Nham “Thật á? Ông mua lúc nào thế?”
Lục Thanh Nham không vui khi Lâm Hữu ôm chiếc hộp kia, anh bèn cầm nó lên, “Đặt từ lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-thuc-du-bat-cao-cap/2307523/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.