Sơ Nhất nhanh chóng mở cửa, gương mặt không cảm xúc, hai mắt ửng đỏ.
Cô không nói chuyện, lẳng lặng nhìn anh, Kiều An Sâm do dự một chút rồi nói: "Không phải anh cảm thấy kiểu tóc của em xấu."
"Chỉ là... anh hơi bất ngờ chút thôi."
"Ra vậy." Sơ Nhất cúi đầu, ủ rũ đáp.
Kiều An Sâm nhìn cô, do dự nói, "Thật ra tóc ngắn rất hợp với em, nhìn rất trẻ."
Câu này kết hợp với chuyện xảy ra lúc trước nghe rất khách sáo, nhưng Sơ Nhất vẫn cảm thấy thoải mái hơn một chút, thật ra chuyện này cũng không thể trách anh được.
Dù sao Kiều An Sâm cũng chỉ nói ra suy nghĩ thật của mình.
Anh chỉ cảm thấy cô để tóc ngắn không đẹp bằng tóc dài.
Sơ Nhất cụp mắt xuống, khẽ nói, "Không sao đâu, anh không cần dỗ em, vừa rồi em không khống chế được cảm xúc."
"Thực sự không sao đâu." Cô ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn anh, cố gắng không để bầu không khí trở nên lúng túng, Kiều An Sâm nhìn cô, ánh mắt trở nên dịu dàng, anh vươn tay xoa tóc cô.
Mái tóc gọn gàng lập tức trở nên rối tung, Sơ Nhất thở dài, cô vội vàng vuốt lại, sau đó gãi gãi đầu.
Hành động này càng giống một cô bé.
Trong mắt Kiều An Sâm hiện lên một tia bất đắc dĩ, anh thở dài.
Buổi tối ngủ vẫn như cũ, sau khi tắt đèn, Kiều An Sâm kéo cô vào lòng, Sơ Nhất mở mắt một lúc lâu vẫn không ngủ được, một lúc sau, cô mới nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, khi tan làm, Kiều An Sâm trở về nhà,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-to-vien-cua-toi/2292078/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.