Công tử thường gọi ta là Y Y.
Ta không cảm thấy tên của mình đẹp. Nhưng mỗi khi nghe hai chữ ấy phát ra từ miệng của công tử, lại thấy như đó là âm điệu đẹp đẽ nhất trên đời. Công tử là nam tử Giang Nam điển hình, thanh âm ôn nhu như rót mật vào tai. Khi chàng gọi tên ta, luôn nhẹ giọng xuống một chút, dịu dàng thêm một chút, lại pha thêm ba phần ý cười, khiến lòng ta ngọt lịm, người mềm nhũn, ảo tưởng rằng bản thân là bảo bối trân quý nhất của chàng.
Cứ thế, công tử gọi ta là Y Y suốt mười năm, ta lại chưa từng hay biết, tên của ta và công tử lại cùng xuất hiện trong một câu thuộc "Lễ ký".
Tuy ta không hiểu cổ văn, nhưng cũng biết, mặc áo xanh, đeo ngọc biếc, chẳng phải là áo xanh cùng ngọc biếc luôn kề cận nhau hay sao?
Tại sao kiếp trước công tử không nói với ta điều này? Tại sao kiếp này lại nói ra?
Ta rơi vào suy nghĩ rối rắm một lúc lâu, mới chợt nhớ ra, cho dù đáp án là thế nào thì cũng can hệ gì đến ta? Ta đã quyết tâm đời này chỉ xem công tử như người qua đường, hà tất phải khổ sở suy đoán tâm ý của chàng?
Nghĩ vậy, ta thở ra một hơi, mỉm cười nói:
"Đa tạ công tử đã ban tên. Nếu sức khỏe của công tử đã không còn gì đáng lo ngại, Thanh Y cũng xin cáo biệt về quê cũ."
Nụ cười trên môi công tử dần tắt. Chàng cúi xuống nhấp một ngụm trà, đoạn mới chậm rãi cất tiếng khuyên:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-tu-co-benh/585078/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.