Công tử ngừng bút, cười nói:
"Y Y, qua đây, ta dạy nàng luyện chữ. Lần sau, giả cho giống hơn một chút."
Ta nghe vậy, lòng đã run lên, ngoài mặt còn cố tỏ ra bình thản, cúi đầu nói:
"Bẩm công tử, Y Y hiểu lòng công tử từ lâu đã yêu mến biểu tiểu thư, chẳng qua là câu nệ lễ giáo nên vẫn chưa bày tỏ. Y Y sốt ruột lo lắng cho chung thân đại sự của công tử, nên mới mạo muội tự ý làm như vậy. Y Y đã biết sai, xin công tử trách phạt."
Công tử nghe vậy, gác bút lên nghiên. Chàng đưa mắt nhìn ta, bỗng nhiên bật cười, trong mắt lại chẳng có tí vui vẻ nào.
Chàng khẽ nói:
"Y Y, đêm nay ta rất tức giận."
Ta giật mình. Công tử vốn là người ôn hòa nguội tính, tính cả hai kiếp, ta chưa từng trông thấy công tử tức giận với ai bao giờ. Lẽ nào chàng lại vì chuyện nhỏ như vậy mà giận ta? Vả lại, chẳng phải công tử tâm duyệt biểu tiểu thư hay sao? Chàng phải vui vẻ mới đúng, sao lại tức giận?
Ta rối rắm không hiểu, lại khom người nhận tội:
"Y Y biết tội, xin công tử trách phạt, muốn đánh muốn mắng, tùy ý công tử."
Dứt lời, ta chợt bị kéo mạnh một cái, ngã vào lòng công tử. Tiểu Bạch kinh sợ, vội phóng ra ngoài.
Công tử cúi đầu nhìn ta, cười hỏi:
"Y Y ỷ rằng ta không nỡ đánh nàng, cho nên mới không ngoan như vậy, phải không?"
Đánh ta? Công tử trước nay là người văn nhã nhỏ nhẹ, có việc gì đều nói bằng lý lẽ, từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-tu-co-benh/585094/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.