Trong mắt Trần Dương chỉ có mình Phạm Tĩnh, cả hai nhìn nhau như quên hết mọi việc chung quanh. Phạm Tĩnh mỉm cười gật đầu nói:" Ta tin nàng, từ nay nàng sẽ là thê chủ duy nhất của Phạm Tĩnh ta, chúng ta sẽ suốt kiếp một đôi. Thê chủ bị thương không nhẹ, ta dìu nàng về phòng."
Rồi quay đầu phân phó tiểu Ninh đi mời đại phu. Khi hai người Trần Dương khuất bóng thì Phạm Tùy mới như bừng tỉnh trong bi thương, trong lòng chỉ còn duy nhất câu nói của Trần Dương, " suốt kiếp chỉ có hai người", lòng đắng ngắt, vô hồn bước đi ra đình, dựa người vô cột, ánh mắt nhìn đám người chạy vô, chạy ra trong phòng Phạm Tĩnh, đứng nhìn đến khi cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn hai người. Trời thu man mát gió, đứng nơi đây chỉ cảm thấy băng giá cả con tim, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tại sao, tại sao? Từ đầu đã không dám hy vọng xa vời, nhưng đã là con người, ai chả tham lam, khi thấy Trần Dương đối xử tốt với y, thì y lại sinh ra hy vọng, đễ rồi bây giờ bất lực chứng kiến cảnh hai người bên nhau. Gió cứ mãi thổi, thổi bay tà áo xanh trong đêm tối.
Trong căn phòng loe loét ánh nến, Trần Thi Lam thừ người ngồi bệt trên đất, hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra khi nảy. Y vừa nhìn thấy gì, nghe thấy gì đây, ha ha, Trần Dương, Trần Dương. Cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt Trần Thi Lam lóe lên sát khí.
Trần Dương của ta đã chết từ đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-tu-dieu-ngoa-cua-toi/1144237/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.