Đi tới, ta hớn hở nói:" Biểu ca đợi lâu chưa?" Rồi tự nhiên cầm tách trà uống ực ực. A, ngòn ngọt, thanh mát, làm sảng khoái cả ruột gan.
" Ta chỉ mới tới thôi, muội với biểu đệ không có chuyện gì chứ?" Phạm Tùy yếu ớt trả lời, nhìn thấy dấu đỏ in năm ngón tay trên mặt Trần Dương thỳ lo lắng.
Ay da, có chứ sao không, bị tát đó, từ nhỏ đến giờ có ai dám tát mình đâu chứ, tới đây thỳ hết bị đá lộn mèo, đến bị tát cho sưng mặt, mà người đó lại là người mình đang cố sức đeo đuổi nữa mới hay chứ, không ngờ ta một đời oai phong lại bị Phạm Tĩnh ép lép xẹp như con tép. Ông trời, coi như ông lợi hại.
Cảm thán thỳ cảm thán, oán thỳ oán nhưng ta vẫn tươi cười nói:" Chỉ là ta làm Tĩnh nhi hiểu lần nên bị vậy thôi, giờ đã không còn chuyện gì rồi."
Phạm Tùy thở phào rồi lại lo lắng nói:" Bây giờ trong phủ đã hết gạo rồi, tối nay không biết để mọi người ăn gì, ta thấy thật có lỗi."
Ợ, hết gạo. À, trong túi hành lý mình cũng có mấy thỏi bạc, chắc là đủ xài đi. Nghĩ thế, ta hào khí ngất trời nói:" Không sao, chuyện nhỏ này muội giúp được, nhưng muội không rành giá cả việc bếp núp nên phải nhờ biểu ca dẫn muội đi mua đồ rồi. Huynh mau chuẩn bị, muội về phòng lấy bạc, trời cũng không còn sớm rồi." Ta biết Phạm Tùy sẽ khó xử về chuyện tiền bạc này nên tỏ vẻ nguy hiễm rồi về phòng gấp.
Về phòng ta lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-tu-dieu-ngoa-cua-toi/1144245/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.