Edit: Bồng Bềnh
Kỳ Ngọc chưa bao giờ nói một cách quả quyết như vậy.
Nếu Lý Quỳ Nhất hỏi cậu ta rằng: “Cậu đã chuẩn bị kỹ chưa?” thì nhiều nhất cậu ta chỉ đáp: “Cũng tạm thôi.”
“Cũng tạm thôi” là ba từ thể hiện sự tự tin lớn nhất mà cậu có thể nói về bản thân.
Kỳ Ngọc cho rằng đó là một cách “người khôn giữ mình”. Theo kinh nghiệm mười mấy năm làm học sinh của cậu, dường như mọi người không quá thích những người kiêu ngạo, giống như câu trả lời của Lý Quỳ Nhất vậy, vô hình trung sẽ mang lại cảm giác áp lực… Mặc dù Kỳ Ngọc luôn tự nhủ với bản thân rằng việc người khác ôn tập thế nào không liên quan gì đến mình, nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu vẫn khá căng thẳng.
“Cậu ôn tập thế nào rồi?”
Khi câu này được thốt ra, thật ra chỉ là đang tìm kiếm sự an ủi và đồng cảm. Câu trả lời mà mọi người muốn nghe nhất chính là “Mình ôn không tốt” để xoa dịu trái tim lo lắng bất an của bản thân. Dù là lời nói dối, nhưng ai ai cũng thích nghe.
“Lời nói thật ” trong lúc này lại có vẻ quá thẳng thắn và sắc bén.
Hơn nữa, chuyện thi cử này nọ còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, không ai có thể đảm bảo mình nhất định thi tốt, nếu nói quá chắc chắn, đến lúc đó người khó xử chính là bản thân.
Song Lý Quỳ Nhất dường như không lo lắng về điều này.
Cây bút mực đen xoay mấy vòng trong tay Kỳ Ngọc, cậu nghĩ, lẽ ra cậu nên nhận ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cong-vien-nho-mai-tu-dao/1264426/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.