Không biết ai đã chạm khắc ra một cái bình toàn là hình rắn như vậy!
Tôi cố ý mua bột đuổi rắn từ tiệm thuốc, để hộp quẹt trên đầu giường, chuẩn bị sẵn bật lửa. Mỗi đêm, tôi phải chắc chắn mọi thứ đều ở trong tầm với thì mới dám ngủ.
Có lẽ do tâm lý, từ khi ba mẹ uống nước rửa từ chiếc bình, quả thực mỗi đêm họ đều sinh lực dồi dào, còn thúc giục tôi về sớm để họ đi ngủ sớm – thật ra là để họ uống nước từ chiếc bình xong rồi tập thể dục.
Ngoài việc mỗi đêm mơ thấy dưới gầm giường có một đứa trẻ nhỏ cuộn tròn, bị rắn cắn rồi nuốt chửng, thực ra tôi cũng không thấy quá sợ hãi.
Từ nhỏ, tôi đã chịu đựng nhiều thứ, nên khả năng nhẫn nhịn của tôi rất mạnh.
Chỉ là mỗi đêm phải dùng kim chích lấy m.á.u ở ngón tay, vết thương dù nhỏ nhưng lúc nào cũng có cảm giác như có thứ gì đó bên trong. Dù vết thương có khép lại, đôi khi chạm vào vẫn thấy đau âm ỉ, không phải là rất đau nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Càng ngày tôi càng bị đ.â.m kim nhiều hơn, tay trái càng đau nặng hơn, giống như cảm giác đau nhức xương khớp, cả vai trái cũng bắt đầu cảm thấy nặng trĩu.
Có khi đang ngủ giữa đêm, cả cánh tay trái đều tê rần, làm tôi giật mình tỉnh dậy vì đau.
Tôi tìm đến bác sĩ trong khu nhà trẻ nhưng không phát hiện gì lạ ở vết thương. Họ chỉ nói có thể do tôi thường đeo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cot-nhuc-xa-dan/2727002/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.