Hắn ngồi một lúc, nhanh chóng đứng dậy để trở về.
Dù sao, mưa Aula một thiên niên kỉ mới có một lần, hắn không muốn bỏ lỡ nó, càng không muốn bỏ lỡ Indochine.
Trở về thôi.
Trở về với y.
.....
Bên này, Đông Dương có chút lo lắng mà nhìn về hướng France Empire đã biến mất, có chút bồn chồn.
"Em không sao chứ?"
"Em không sao?"
Y cười nhẹ đáp lại Manchuria, đột nhiên có cảm giác bất an mà tránh ra xa khỏi anh.
Vụt!
"A?"
Bầu trời lóe sáng trong chốc lát khiến người người ngẩng đầu lên nhìn, từng ngôi sao băng rơi xuống mang theo sắc màu sặc sỡ.
France Empire nhìn lên, môi không nhịn được mỉm cười mà chạy thật nhanh tới đó.
Từng dải cực quang xuất hiện, phủ kín bầu trời đêm trong sự kì diệu.
Manchuria vừa nhìn lên một chút liền không nhịn được ngó xuống xem biểu cảm của y.
Dáng vẻ của y vô cùng dịu dàng, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ mà nhìn lên bầu trời.
Anh tiến lại gần, ôm lấy y từ đằng sau.
"Đông Dương, anh thật sự rất yêu em."
Nghe rõ, cả cơ thể Đông Dương như muốn cứng lại, ánh mắt tan rã, quay đầu nhìn về phía Manchuria.
"Anh..."
"Indochine!"
France Empire hét lớn, ngay lập tức tách y ra khỏi vòng tay của Manchuria.
Hắn ôm chặt y vào trong lòng, cả cơ thể gồng lên như vừa bị cướp mất thứ gì đó cực kì quan trọng.
"FE? Ngươi lấy lại được hình dáng ban đầu rồi?"
Đông Dương ngửa mặt lên nhìn, hoàn toàn biến thành ý thức của một đứa nhóc.
France Empire khẽ đưa tay xoa đầu y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/countryhumans-france-empire-x-indochine-duong-lenh-tu-thai-son/1334911/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.