Cary cùng tham gia bữa tối ngon lành với rượu mận. Cả bọn vừa ă vừa xem tivi, cười phá lên khi nghe những cái tên lạ lùng của mấy chương trình truyền hình thực tế. Tôi ngắm nhìn hai người đàn ông thân thiết nhất của mình vui vẻ đùa giỡn với nhau theo cái kiểu thô lỗ của cánh đàn ông, thích thú vì chưa bao giờ nhìn thấy Gideon như vậy cả.
Cả hai ngồi xếp bằng dưới sàn trong khi mình tôi chiếm hết một nửa chiếc sa lông. Cary và Gideon đều mặc quần thun rộng với áo ôm sát, nhìn cảnh đó tôi thầm thấy mình thật may mắn.
Trước khi bẻ đôi cái bánh bao “vận mệnh”, Cary ra vẻ nghiêm trọng. “Để coi nào. Không biết anh có giàu có, nổi tiếng, gặp được quý ngài hay quý cô cao ráo quyến rũ bí ẩn, hay sắp đi phiêu lưu ở xa không. Hai người được cái gì vậy?”
“Của em chán chết. Cuối cùng mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Vớ vẩn. Chuyện đó cần gì phải bói toán mới biết.” Tôi nói.
Gideon đọc mảnh giấy của mình. “Bạn sẽ sớm trở nên giàu có.”
Tôi khịt mũi.
Cary quay nhìn tôi. “Biết ngay mà. Cross à, cậu lấy mất cái bánh của người khác rồi.”
Tôi nói cộc lốc. “Anh ấy nên liệu mà không bén mảng tới gần cái bánh của ai hết.”
Gideon nhồm tới giật nửa cái bánh trên tay tôi bỏ vô miệng. “Khỏi lo đi cưng, anh chỉ muốn lấy cái bánh của em thôi.”
“Tởm quá. Vô phòng đóng cửa lại đi.” Cary làu bàu, bẻ cái bánh của mình một cách điệu nghệ rồi cau có. “Cái quái gì vậy nè?”
Tôi chồm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/crossfire-cham-mo-soi-chieu-hoa-quyen/121442/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.