Viện tử mà Vân Châu ở gọi là Vong Nam Uyển, là chính nàng chọn.
Khố Nạp quốc ở phía tây nam Đại Cảnh triều, nàng lấy cái tên này ngụ ý là rất khó không khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Vả lại Vong Nam độc cũng gần giống với Vong Nan, ngụ ý quên đi cực khổ trong quá khứ.
Mặc cho quá khứ thế nào, giây phút đầu tiên gả cho người trong lòng, nàng quyết định phải thay da đổi thịt.
Chung quy là Công chúa một nước, nàng có kiêu ngạo của chính nàng, không muốn cả đời bị người ta dắt mũi, sống hèn mọn như sâu kiến.
Mẫu thân Lạc thị cả đời thấp thỏm sống dưới ma chưởng của Vương hậu, dịu dàng ngoan ngoãn biết nghe lời, bà nhận được gì?
Nhi tử bị bắt đi làm con tin, nữ nhi bị xem như lễ vật hòa thân nước khác, từ đây núi cao sông dài không gặp nhau nữa.
Vân Châu nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt từng giọt rơi xuống.
''Thiếu phu nhân, không xong rồi!''
Bỗng nhiên có tỳ nữa vào cửa, hoảng hốt lo sợ chạy đến trước mặt nàng.
Mở mắt ra xem, lại là Ca Na.
Nàng ta mặc y phục tỳ nữ bình thường, chải búi tóc bình thường, trên mặt vẽ trang dung đẹp đẽ, bên tóc mai còn mang một đóa Thu Hải Đường.
Cả người xinh tươi như mẫu đơn nở dưới ánh mặt trời giữa hè tháng sáu.
''Xảy ra chuyện gì?'' Vân Châu ngồi thẳng người.
''Ca Trân bị đánh gậy ném vào chuồng nuôi ngựa, Công chúa không biết sao?'' trong giọng nói lộ ra vẻ xem thường và uy hiếp.
Mặc dù quỳ, toàn thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-cung-hoan-hi-phan-2/1049243/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.