Thời gian thấm thoắt, đão mắt đã đến tết Trung Nguyên.
Di An đang trong trả hiếu tang kỳ, nàng sớm đã đến Trữ Tú Cung, bày tỏ muốn xuất cung tới Hoàng Lăng dâng hương cho mẫu phi.
Diệp Tư Nhàn vốn không đồng ý.
Nhưng Di An đau khổ cầu khẩn, mắt trần có thể thấy Công chúa đã gầy hốc hác quỳ trên đất, đau lòng gần chết.
Nàng mềm lòng cũng đồng ý.
''Từ Kinh thành đến Hoàng Lăng mất năm sáu ngày, trở về để phụ hoàng phái người hộ tống con đi qua đó''
''Đa tạ Diệp nương nương''
Mới chỉ hơn một tháng, Di An đã gầy đến không thành hình người.
Tiếu công chúa vốn dĩ thiên chân vô tà* trong vòng một đêm đã trưởng thành, ánh mắt không còn thanh tịnh, trên mặt cũng mất đi ý cười, cả người như phủ một tầng bóng ma.
*ngây thơ
''Trên đường nhất định phải cẩn thận, cũng thay Diệp nương nương dâng một nén nhang''
Diệp Tư Nhàn y phục mộc mạc, khuôn mặt mỏi mệt, vành mắt đen nhánh ẩn ẩn lộ ra thanh quang.
Mấy ngày nay cũng không dễ chịu.
Cung may Di An nhu thuận, cung kính đáp dạ rồi quay người rời đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Di An hồi lâu, Diệp Tư Nhàn đột nhiên gọi Viên Nguyệt tới.
Hai chủ tớ cho lui tất cả hạ nhân, thương lượng hồi lâu ở nội thất.
Mãi đến khi hai Tiểu Ma Vương Trường Uyên và Trường Diễn phá tan cửa nội thất, hai người mới dừng nói.
''Cứ vậy đi, chờ đến tết Trung thu'' Diệp Tư Nhàn cuối cùng nói một câu.
''Dạ'' Viên Nguyệt cung kính.
Vẻ u ám trên mặt Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-cung-hoan-hi-phan-2/1049245/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.