Tố quý phi nhanh chóng mở bình thuốc ra, đầu tiên là ngửi ngửi, sau đó cười với Diệp Tư Nhàn.
''Muội muội, đời này kiếp này, có thể quen biết muội cũng xem như đáng giá rồi''
''Muội có phúc khí hơn ta''
''Hoàng thượng là nhất quốc chi quân, lại có thể ân ái với muội, hậu cung biết bao người ước ao cũng không được, hai người còn có bốn đứa bé''
''Sống thật tốt''
''Ta chắc chắn ở trên trời sẽ dõi theo muội, nhất định phải sống tốt''
Lời còn chưa dứt, cả bình thuốc đã xuống bụng.
Diệp Tư Nhàn không dám nhìn, chỉ quay người bụm mặt khóc nghẹn.
Người trên giường ban đầu còn vùng vẫy, động tác về sau dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn khôi phục yên tĩnh.
Nàng như bình thản nằm trên giường xốc xếch.
Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy thu hồi nước mắt.
''Viên Nguyệt, cho người vào đi''
''Dạ!''
Trời tối người yên, không ai biết Trường Ninh Cung xảy ra chuyện gì, toàn bộ Hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe được tiếng ếch chim côn trùng kêu vang.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tư Nhàn thức dậy 'như bình thường'
Đang định tới Thiên điện gọi bọn nhỏ ăn, ăn xong điểm tâm cùng nhau tới Ngự hoa viên câu cá.
Không ngờ Xảo Yến vội vàng chạy vào.
''Nương nương, không xong rồi, Trường Ninh Cung ở sát vách đầy tiếng than khóc, hình như là...''
''Cái gì?!'' vẻ mặt Diệp Tư Nhàn 'kinh ngạc'.
''Tối hôm qua ta về tỷ ấy còn rất khỏe, sao có thể...''
Sắc mặt nàng thay đổi, hơi 'lảo đảo' quay người chạy ra ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-cung-hoan-hi-phan-2/1049247/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.