Trong nháy mắt đó, trái tim Lâm Duy Trinh như có vô vàn những con sóng dữ sục sôi, vỗ mạnh từng đợt từng đợt vào bờ, tiếng vọng vang mãi không dứt, ngày càng dữ dội và cuồng nhiệt hơn.
Hà Thanh nhìn cậu mỉm cười: "Hửm? Ngốc rồi à?"
Trên gương mặt Lâm Duy Trinh tràn đầy vẻ không thể tin nổi, cậu mím môi, rồi lại hỏi: "Thật sao?"
Vừa hỏi xong, cậu đã cảm thấy mình đúng là ngốc thật, hoặc có lẽ là say mất rồi, chuyện này sao có thể nói dối được chứ.
Hà Thanh sao có thể nói dối.
Trong đầu Lâm Duy Trinh không ngừng dấy lên rất nhiều suy nghĩ khác nhau, lấp đầy mọi khoảng trống của sự do dự. Không phải cậu đang tự mình đa tình mà là Hà Thanh thích cậu, anh thực sự thích cậu, những sự quan tâm Hà Thanh dành cho cậu là đặc biệt, là độc nhất vô nhị.
Hà Thanh nhìn biểu cảm của cậu từ kinh ngạc dần chuyển sang vui sướng, rồi từ vui sướng lại thành hạnh phúc không thể che giấu, lúm đồng tiền càng lúc càng hiện rõ, cậu nở nụ cười ngây ngô, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm đẹp đẽ, lấp lánh như ánh sao.
Giây tiếp theo, Lâm Duy Trinh chợt tiến lại gần, đôi môi mềm mại của cậu chạm khẽ lên má trái của Hà Thanh, hơi lạnh, nhưng không phải chỉ là cái chạm thoáng qua rồi rời đi ngay mà còn lưu luyến nấn ná lại một lúc, cọ nhẹ lên má anh như đang làm nũng.
Lâm Duy Trinh lùi lại, khẽ l**m môi dưới của mình, cảm giác như vừa trộm được một món bảo vật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-do-dan-hoc-y-luu-thuong-an/2846431/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.