"Em vốn định chúc vào đúng nửa đêm rồi," Lâm Duy Trinh vừa cười vừa nói tiếp: "nhưng không phải hôm qua anh mệt quá nên ngủ sớm sao, dù sao cũng sắp gặp nhau, chi bằng cầm bánh kem nói, như vậy sẽ có thành ý hơn."
Hà Thanh nhìn chằm chằm mấy chữ như gà bới trên chiếc bánh kem sô cô la, hỏi: "Em tự viết đấy à?"
"Đúng vậy," Lâm Duy Trinh nói: "anh có chê cũng vô dụng thôi, em chỉ viết được thế này thôi, cái súng phun kia chẳng dùng được gì cả."
Hà Thanh ngẩng đầu, đuôi mắt hơi hạ xuống: "Không đâu, anh thích lắm."
Hà Thanh không quen với việc tổ chức sinh nhật, anh vốn không thích náo nhiệt, hồi nhỏ khi Cố Hiểu Yến gọi mấy đứa trẻ hàng xóm đến tổ chức tiệc, đứa thì chỉ lo ăn ăn uống uống, đứa thì đuổi theo bóng bay chạy khắp nhà, còn Hà Thanh đội mũ sinh nhật ngoan ngoãn ngồi trước bàn, vừa ăn bánh kem vừa xem chương trình Bách khoa trên TV. Thế là lúc bọn trẻ về nhà, mặt mũi quần áo đứa nào cũng dính đầy kem, Cố Hiểu Yến tiễn khách xong mới phát hiện con trai mình tay chân mặt mũi đều sạch sẽ, cũng không biết ai mới là nhân vật chính của bữa tiệc.
Lớn hơn một chút, anh đi học xa nhà bao nhiêu năm, sinh nhật luôn rơi vào mùa cuối kỳ, lúc nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán với đống bài vở và việc ôn thi. Ngoài Cố Hiểu Yến gọi điện thoại chúc mừng, Lương Vĩ lịch sự gửi một bao lì xì thì cũng chẳng còn ai để ý nữa. Khương Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-do-dan-hoc-y-luu-thuong-an/2846434/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.