Lúc Khương Phong đến giảng đường lớn học môn Tiếng Anh có tìm một lượt mà không thấy Hà Thanh đâu, người này bình thường chưa bao giờ đến muộn, chỉ còn một phút nữa là vào giờ học rồi mà vẫn chưa tới, có vẻ là cúp học thật rồi.
Lý Hiểu Tung không biết chuyện này, hiếu kỳ hỏi: "Lão Hà đâu rồi?"
Khương Phong lại tỏ vẻ thâm sâu khó lường: " Trùng quan nhất nộ vi lam nhan(*) ." (*) Chế từ câu gốc là "trùng quan nhất nộ vi hồng nhan", tức anh hùng giận dữ vì người con gái đẹp. Ở đây đổi hồng nhan thành 'lam nhan' tức là chàng trai đẹp XD Lý Hiểu Tung: "Nói tiếng người." Khương Phong hạ giọng: "Chắc là đi tìm trai đẹp Lâm rồi, tới Đại học W... tuyên bố chủ quyền một xíu." Lý Hiểu Tung bật cười ha hả, cảm thấy việc này thật sự giống phong cách của Hà Thanh. Lam nhan của Hà Thanh lại hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện này, ăn xong bữa tối, cậu đeo tai nghe đến phòng tập nhảy. Chạng vạng tháng sáu trời vẫn còn rất sáng, sinh viên tốp năm tốp ba đạp xe lướt qua con đường chính, vừa nói vừa cười. Phòng tập nhảy ở tầng hai trung tâm hoạt động, Lâm Duy Trinh gặp một đàn em khóa dưới ở cầu thang, trước đây hai người từng hát chung trong một hoạt động. Lâm Duy Trinh vừa định lịch sự chào hỏi, bỗng nhiên thấy vẻ mặt đàn em có chút khó nói. "Đàn anh, anh mau đi đi." Cô nói: "Có người đang tìm anh gấp." Nói xong cô liền vội chạy mất như bị ai đuổi xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-do-dan-hoc-y-luu-thuong-an/2846446/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.