Hà Thanh quyết định về nhà nghỉ hè để nghỉ ngơi thật tốt. Anh không mang theo nhiều đồ, ngoài việc trả lời những tin nhắn cần thiết thì cũng không mấy khi liên lạc với ai khác, giống như một giọt nước ẩn mình trong biển cả, trừ Lâm Duy Trinh ra thì không ai tìm thấy. Có không ít người hỏi Cố Hiểu Yến xem có thể hẹn một bữa cơm với Hà Thanh không, để anh truyền thụ kinh nghiệm học tập cho con em họ. Những lời mời nào có thể khéo léo từ chối thì Cố Hiểu Yến đều từ chối cả, những người cứ cố nài nỉ đến mức gần như chỉ thẳng vào mặt, bà mới cười bảo "để về bàn với Hà Thanh", còn đâu đa số vẫn mặc kệ.
Những đứa trẻ mà bố mẹ còn chẳng quản được, mong người khác chỉ dạy đôi ba câu mà vạch ra một con đường đời bằng phẳng thì hoàn toàn không đáng tin cậy. Cố Hiểu Yến đã thấy rõ những gian khổ Hà Thanh đã trải qua trên con đường này, đổi thành người khác thật sự không làm được như vậy.
Cuối cùng Hà Thanh chỉ gọi điện thoại nói chuyện đơn giản với một cậu em học cùng trường cấp ba kém anh ba khóa, lối suy nghĩ của đối phương rất rõ ràng, hỏi đúng những thứ liên quan đến việc học y, logic rành mạch có câu hỏi số một hai ba bốn năm, không như người khác vừa mở miệng đã hỏi "Anh ơi, em hỏi anh cách học giỏi được không ạ?". Không hề chuẩn bị trước, không chút thành ý gì.
Lời này mà đổi sang Lâm Duy Trinh trả lời, cậu thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-do-dan-hoc-y-luu-thuong-an/2846453/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.