Những vật dụng thường ngày cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy như thế này chung quy cũng là một loại gửi gắm. Mỗi khi Lâm Duy Trinh về nhà sẽ luôn thấy hai chiếc cốc giống hệt nhau được rửa sạch sẽ đặt lên bàn, như thể đang dựa sát vào nhau.
Ngày tháng dần trôi qua như thể bị tua nhanh gấp đôi tốc độ, dưa hấu, phim ảnh, những bài hát dịu dàng, những lời nỉ non trong đêm, tất cả cùng tạo nên mùa hè này. Khi Hà Thanh tiễn Lâm Duy Trinh ra sân bay, anh vẫn luôn có cảm giác không chân thực, tuổi trẻ chưa biết mùi sâu bi, cũng chưa trải qua mấy lần chia ly, từ tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông, Hà Thanh chưa từng dự tiệc chia tay, anh rất ít khi thấy lưu luyến, bước chân lúc nào cũng dứt khoát tiêu sái, luôn hướng về phía trước.
Mãi đến hôm nay.
"Em còn tưởng bị quá cân hành lý," Lâm Duy Trinh bước ra từ hàng ký gửi, tay cầm hộ chiếu: "may mà không quá, vừa đủ."
Hà Thanh "ừm" một tiếng, ánh mắt vẫn không dời khỏi người cậu, giống như bản thân anh là sắt, còn Lâm Duy Trinh là một cục nam châm.
Dường như anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến bờ môi đã bị nuốt trở vào. Dù sao cả hai đều là người trẻ tuổi, trong lòng đều cháy bỏng ngọn lửa muốn khám phá, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu nhau, không cần phải nói quá nhiều.
Cũng không thể nào vì không muốn yêu xa mà từ bỏ chuyến trao đổi.
Lâm Duy Trinh cười cười nhìn anh: "Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cua-do-dan-hoc-y-luu-thuong-an/2846456/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.