Kha Diệc Từ mở mắt ra khi Ôn Linh đã ngồi trên giường xem xong cả một bộ phim. Cả hai đối diện nhau, Kha Diệc Từ hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ôn Linh dựng màn hình điện thoại lên cho anh xem, hiển thị 11:37.
"Cậu ăn sáng chưa?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh gật đầu rồi ra hiệu: [Cần tôi đi theo vào nhà vệ sinh không?]
"Không cần đâu." Kha Diệc Từ nhớ lại hành động ngớ ngẩn tối qua, cảm thấy ngại ngùng vô cùng. Anh đứng dậy, xỏ dép đi vào nhà vệ sinh, trong khi Ôn Linh vào bếp hâm nóng sữa đậu nành và bánh thịt trong lò vi sóng.
Sau khi rửa mặt và làm vệ sinh cá nhân xong, Kha Diệc Từ ngồi vào bàn, nhìn thấy bữa sáng ấm nóng đã sẵn sàng, anh cảm kích nói: "Cảm ơn cậu." Anh nhấp một ngụm sữa đậu nành rồi hỏi, "Cậu dậy lúc mấy giờ?"
"Chín giờ rưỡi." Ôn Linh đáp, rồi ra hiệu: [Chiều nay tôi dạy anh vẽ được không?]
"Được thôi." Kha Diệc Từ đồng ý, nhưng đôi mắt thâm quầng, trông tinh thần có vẻ uể oải. "Tối qua tôi bị mất ngủ."
Ôn Linh nghĩ rằng đó là do tác động của bộ phim kinh dị nên cậu áy náy xin lỗi: "Xin lỗi anh."
"Không phải lỗi của cậu đâu," Kha Diệc Từ giải thích, "Tôi bị mất ngủ từ lâu rồi." Anh nhanh chóng kết thúc bữa sáng, dọn dẹp chén đĩa vào bồn rửa.
Xe đến tiệm nhỏ của Ôn Linh đã là một giờ chiều, cửa tiệm treo bảng "Tạm đóng cửa", không rõ Ôn Thuỵ Tuyết đi đâu. Ôn Linh lấy chìa khóa mở cửa, không lật ngược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cu-cuc-cu-thien-luong-vinh-dong-co/1791025/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.