Một khúc xong, Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn Doãn Thiên đang trầm tư, ánh mắt anh tràn đầy oán hận, không cam lòng, thậm chí còn có chút bi thương và cô đơn. Mím môi, Long Tịch Bảo mở miệng " anh Thiên."
Doãn Thiên phục hồi lại tinh thần, ánh mắt có chút mê mang nhìn Long Tịch Bảo cười nhẹ nhàng "Thế nào?"
"Em hát một bài cho anh nghe, anh phải nghiêm túc nghe đó nha." Long Tịch Bảo meo meo.
Doãn Thiên khẽ cười một cái, gật đầu.
Long Tịch Bảo vừa lấy tay nhẹ nhàng dao động trên dây đàn, vừa khẽ mở môi đỏ mọng:
Sói con sói con đói bụng
Đeo túi đồ ăn đến lớp học
Không sợ mặt trời nắng chói chang
Cũng không sợ ngọn gió kia đang thổi mạnh
Chỉ sợ ăn hết thức ăn thôi
Không có thức ăn sẽ đói chết
La la la la
Không có thức ăn sẽ đói chết
Sói con sói con đói bụng
Đeo túi đồ ăn đến lớp học
Tay trái cầm khoai tây chiên
Tay phải cầm kẹo sữa bò
Chỉ sợ cô giáo ghen tỵ mình
Tịch thu thức ăn vào bụng
La la la la
Tịch thu thức ăn vào bụng
Long Tịch Bảo dùng giọng đáng yêu của đứa bé hát bài này, Doãn Thiên bị cô làm cho dở khóc dở cười, thật sự là không hiểu cô lấy đâu ra nhiều bái hát quái dị như vậy, tầng tầng lớp lớp, trùng trùng điệp điệp.
Long Tịch Bảo chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, "Như thế nào, nghe cảm động sao? Dễ nghe sao? Khúc ca này mấy ai nghe được chứ, anh phải ghen tị với mình vì gặp phải tài nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-be-nho-cua-tong-giam-doc-hai-mat/2637722/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.