Buổi tối… Long Tịch Bảo tỉnh như sáo bây giờ đang nằm giữa cặp sinh đôi xem ‘Shin – cậu bé bút chì’, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa…
"Em rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy?" Long Tịch Bác tò mò hỏi.
"Anh Bác, lâu như vậy, ba Tịch với mẹ Vũ sao lại không có động tĩnh a, sẽ không xảy ra chuyện chứ? Bọn họ ngay cả cơm tối cũng không ăn a… làm sao bây giờ, em đã gây họa rồi." Long Tịch Bảo lo lắng meo meo nói.
"Em chớ xía vào, không có chuyện gì, mẹ tựa như con gián đánh không chết, không dễ dàng có chuyện như vậy đâu." Long Tịch Bác nhàn nhạt nói, nhét một viên kẹo sữa bò vào trong miệng cô bé nào đó, làm sao có thể không có ‘động tĩnh’ a, ‘động tĩnh’ lớn ấy chứ, chỉ là phòng ốc ở Long gia hiệu quả cách âm tốt mà thôi.
Long Tịch Bảo cong cái miệng nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên cơ ngực khiêu gợi của anh, "Làm sao anh có thể nói mẹ Vũ như vậy a."
Long Tịch Bác hời hợt mặc cho cô vỗ, lười biếng nói: "Vốn là vậy."
"Không cho phép anh nói như vậy, em muốn đi tìm mẹ Vũ." Người nào đó nói xong liền bò xuống giường.
Long Tịch Hiên vội vàng giữ chặt eo thon nhỏ của cô, dịu dàng nói: "Không được, không cho phép đi."
"Tại sao? Em đưa thức ăn lên cho họ, hai người từ sáng đến bây giờ cũng chưa có ăn cơm đâu." Long Tịch Bảo dịu dàng nói.
"Bọn họ đói bụng sẽ tự mình đi ăn, em đừng lo lắng." Long Tịch Hiên khẽ nói.
Cô lại còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-be-nho-cua-tong-giam-doc-hai-mat/2637802/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.