Đoàn diễu hành đi qua khu phố cổ lịch sử cùng với tiếng kèn và tiếng trống.
7 giờ tối, khi màn đêm buông xuống, các chiến binh mặc áo giáp giơ cao đuốc, đốt lên những đống lửa trại rực rỡ.
Theo người dân địa phương, ngọn lửa hùng vĩ này tượng trưng cho sự cúng tế thần linh đồng thời cũng đại diện cho sự khởi đầu mới và hy vọng.
An Văn và nhóm của cô đeo vòng tay diễu hành, cầm đuốc do ban quản lý đốt và tham gia vào đoàn.
Ánh lửa bùng cháy, tiếng người ồn ào.
An Văn nhiều lần bị đẩy vào lòng Cố Tranh để được bảo vệ, trong môi trường như thế này, những cử chỉ thân mật giữa nam nữ trẻ tuổi đều rất hợp lý và đương nhiên.
8 giờ, diễu hành kết thúc.
Nhóm của An Văn tìm một quán cà phê ngoài trời, chờ đợi màn bắn pháo hoa lúc 8 giờ 30.
Trong quán phát nhạc Pháp nhẹ nhàng, bên ngoài vẫn có nhiều người qua lại.
An Văn kéo Đinh Dao: “Chúng ta đi xem xung quanh có gì ăn không.”
Cô có mục đích riêng, ngoài việc muốn nói chuyện riêng với Đinh Dao, cô còn muốn để Cố Tranh và Trần Quyết nói chuyện với nhau, tốt nhất là có thể nói ra điều gì đó.
An Văn hứa nhiều lần ‘sẽ không đi xa’, khoác tay Đinh Dao rời đi.
Đinh Dao là người tinh ý, vừa ra khỏi quán cà phê, không đợi An Văn mở miệng, đã chủ động hỏi: “Em muốn nói gì?”
An Văn bị hỏi như vậy, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
An Văn không thích Trần Quyết, ngay từ cái nhìn đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuc-cung-cua-anh-co-toan-nhi/145373/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.